Cô Nguyễn Phương Uyên, sinh viên đại học Công nghệ Thực phẩm, bị công an bắt đi từ nhà trọ hôm 14/10 với cáo buộc tham gia rải truyền đơn kêu gọi chống Trung Quốc và chống tham nhũng
31.10.2012
Nguyễn Phương Uyên là sinh viên Trường Đại học Công nghiệp Thực phẩm thành phố Hồ Chí Minh. Nhà em ở Bình Thuận. Để theo đuổi việc học, em phải thuê nhà ở trọ với bạn bè. Trưa ngày 14/10/2012, khoảng 10 công an ập vào nhà trọ của các em, bắt Uyên cùng với ba người bạn khác. Ba người bạn ấy, sau đó, được tha về, riêng Uyên thì bị chở đi đâu đó, biệt tích.
Giống quái thai nào được sản sinh trong xã hội loài người? "Mưu sự tại Nhân, Thành sự tại Thiên"! Tướng Hưởng đã bán nước như thế nào?
Bố mẹ của Uyên, từ Bình Thuận, tất tả chạy đến công an quận Tân Phú tìm con. Công an ở đó chối phăng, bảo là không hề bắt ai cả. Bạn học của Uyên viết thư gửi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang để kêu cứu.
Bức thư được đăng tải rộng rãi trên khắp các cơ quan truyền thông quốc tế cũng như trên các tờ báo mạng thuộc lề trái tại Việt Nam. Ông Trương Tấn Sang im lặng. Công an cũng im lặng.
Cuối cùng, gần 10 ngày sau, bố mẹ của Uyên mới biết con mình bị giam giữ tại tỉnh Long An với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước”. Các bạn học của Uyên thì cho biết cô ấy chỉ tham gia tuyên truyền chống Trung Quốc mà thôi. Một người bạn bị bắt một lần (sau đó được thả) với Uyên kể, ở văn phòng công an phường Tây Thạnh, Tân Phú, khi bị công an hỏi, Uyên đáp: “Cháu ghét Trung Quốc.”
Chưa biết chính quyền Việt Nam sẽ đối xử với Nguyễn Phương Uyên như thế nào. Chỉ biết là, từ mấy tuần vừa qua, vụ bắt bớ một nữ sinh nhỏ nhắn, hiền lành như thế đã gây chấn động dư luận. Vào internet, thấy ở đâu người ta cũng bàn luận. Ở đây, nổi bật lên hai hình ảnh đối nghịch: một mặt, cô gái còn trẻ măng, đeo kính cận, mắt sáng và nụ cười hiền, không làm gì khác ngoài việc bày tỏ thái độ chán ghét Trung Quốc; mặt khác, hình ảnh công an hành xử như những tên côn đồ: chúng ập vào nhà trọ bắt em rồi chối biếng là không biết gì về vụ bắt bớ ấy cả.
Vụ bắt bớ Nguyễn Phương Uyên khiến nhiều người liên tưởng đến cô bé Malala Yousafzai, người Pakistan, bị hai tên sát thủ Taliban bắn vào đầu vào ngày 9 tháng 10.
Báo chí tường thuật: hôm ấy, trên một chiếc xe buýt, Malala và các bạn cùng nhau chuyện trò và hát hò với các thầy cô giáo. Vừa mới thi cuối học kỳ, ai cũng vui vẻ. Nhưng khi chiếc xe vừa ra khỏi thành phố Mingora thì có hai người đàn ông cầm súng chận lại. Chúng bước lên xe, hỏi: “Đứa nào là Malala Yousafzai?” Mọi người đều im lặng, nhưng một cách tự phát, một số em quay nhìn Malala. Theo hướng mắt ấy, hai tên sát thủ nhận diện ra ngay được Malala. Không nói không rằng, một tên giơ sung lên, chĩa thẳng vào em. “Đoành! Đoành”. Hai phát súng vang lên khô khốc. Một phát trúng đầu và một phát trúng cổ. Sẵn trớn, tên sát thủ bấm cò, bắn thêm hai phát nữa vào đám bạn của Malala khiến hai em bị thương. Xong, chúng xuống xe. Và tẩu thoát.
Tại sao các tên Hồi giáo quá khích lại muốn giết một nữ sinh mới 15 tuổi như vậy?
Có hai lý do chính: Thứ nhất, em đi học, và thứ hai, em khuyến khích các bạn gái ở địa phương cùng đến trường đi học như em.
Với những người bình thường, hai lý do ấy hầu như không thể tin được. Tại sao đi học và khuyến khích bạn bè đi học mà lại bị thù ghét và bị bắn một cách dã man như vậy? Nguyên nhân: Taliban chủ trương phụ nữ thì phải ở nhà. Và phải mù chữ.
Chủ trương quái đản ấy đã được nhiều người biết. Người ta biết, cho là quái đản, và rồi, quên phắt đi. Người ta lại quay cuồng với đời sống hàng ngày với vô số những lo toan của chính họ. Taliban dường như thuộc về một thế giới khác. Bây giờ, trước sự việc một cô bé ngây thơ, mới 15 tuổi đầu, bị bắn một cách tàn nhẫn như vậy, người ta sững sờ và thấm thía hơn về tính chất man rợ của những kẻ cuồng tín. Càng thương Malala bao nhiêu, người ta càng căm ghét Taliban cũng như các lực lượng Hồi giáo cuồng tín bấy nhiêu. Lần đầu tiên tại Pakistan, tất cả các đảng phái chính trị cũng như các tôn giáo đều thống nhất với nhau trong việc lên án hành động vô nhân đạo của Taliban và cùng cầu nguyện cho em Malala.
Phát biểu trước bệnh viện Birmingham ở Anh trong chuyến thăm viếng Malala đang được điều trị, ông Yousafzai, bố của Malala, tuyên bố: “Khi Malala ngã xuống, nước Pakistan đứng dậyvà cả thế giới trỗi lên.”
Bởi vậy, nhiều người mới nhận định: trong cuộc khủng bố nhắm vào em Malala, kẻ bị thua cuộc trước hết chính là Taliban. Chúng hiện hình, trước mắt thế giới, như một lũ ác quỷ. Ngay những người theo Hồi giáo cũng không thể biện minh được cho chúng. Chúng trở thành những phần tử cô đơn. Hung hãn nhưng cô đơn. Trong khi đó, hào quang chung quanh em Malala lại tỏa sáng. Như một thiên thần.
Vụ bắt bớ Nguyễn Phương Uyên ở Việt Nam cũng vậy.
Lâu nay, ai cũng biết chính phủ Việt Nam độc tài và tàn bạo. Tính chất độc tài và tàn bạo ấy thể hiện, trong mấy năm gần đây, qua các vụ đàn áp biểu tình và đàn áp các nông dân chống nạn cướp đất, và qua các phiên tòa xét xử những người đòi tự do hoặc phản đối Trung Quốc, từ vụ Cù Huy Hà Vũ đến vụ Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải, Việt Khang… Nhưng dù sao, hình ảnh hiên ngang của những người ấy phần nào cũng làm mờ nhạt tính chất nạn nhân của họ. Người ta nhìn họ như những anh hùng mà có khi quên họ, trước hết, là những nạn nhân.
Nguyễn Phương Uyên thì khác. Em chỉ là một sinh viên. Em nhỏ nhắn và yếu đuối. Em hồn nhiên và còn vô tư lắm. Em chỉ có một vấn đề, như chính em thừa nhận: Em “ghét Trung Quốc”.
Trước hình ảnh nhỏ nhoi và yếu ớt ấy, hình ảnh mười tên công an ập vào nhà trọ bắt em, hình ảnh công an phường và công an quận bai bãi chối việc giam giữ em, hình ảnh cả một hệ thống tuyên truyền của nhà nước xúm vào xuyên tạc và bôi nhọ em, và cuối cùng, hình ảnh cả một guồng máy quyền lực âm mưu giày xéo lên em bỗng dưng đậm nét thêm lên.
Tính chất nạn nhân của Nguyễn Phương Uyên càng được tô đậm, tính chất độc tài và tàn bạo của chính quyền cũng theo đó bị gia tăng theo cấp số nhân.
Ít nhất dưới mắt dư luận, trong cũng như ngoài nước, với người Việt Nam cũng như người ngoại quốc, kẻ thua cuộc vẫn là nhà cầm quyền.
Blog Nguyễn Hưng Quốc
Bố mẹ của Uyên, từ Bình Thuận, tất tả chạy đến công an quận Tân Phú tìm con. Công an ở đó chối phăng, bảo là không hề bắt ai cả. Bạn học của Uyên viết thư gửi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang để kêu cứu.
Bức thư được đăng tải rộng rãi trên khắp các cơ quan truyền thông quốc tế cũng như trên các tờ báo mạng thuộc lề trái tại Việt Nam. Ông Trương Tấn Sang im lặng. Công an cũng im lặng.
Cuối cùng, gần 10 ngày sau, bố mẹ của Uyên mới biết con mình bị giam giữ tại tỉnh Long An với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước”. Các bạn học của Uyên thì cho biết cô ấy chỉ tham gia tuyên truyền chống Trung Quốc mà thôi. Một người bạn bị bắt một lần (sau đó được thả) với Uyên kể, ở văn phòng công an phường Tây Thạnh, Tân Phú, khi bị công an hỏi, Uyên đáp: “Cháu ghét Trung Quốc.”
Chưa biết chính quyền Việt Nam sẽ đối xử với Nguyễn Phương Uyên như thế nào. Chỉ biết là, từ mấy tuần vừa qua, vụ bắt bớ một nữ sinh nhỏ nhắn, hiền lành như thế đã gây chấn động dư luận. Vào internet, thấy ở đâu người ta cũng bàn luận. Ở đây, nổi bật lên hai hình ảnh đối nghịch: một mặt, cô gái còn trẻ măng, đeo kính cận, mắt sáng và nụ cười hiền, không làm gì khác ngoài việc bày tỏ thái độ chán ghét Trung Quốc; mặt khác, hình ảnh công an hành xử như những tên côn đồ: chúng ập vào nhà trọ bắt em rồi chối biếng là không biết gì về vụ bắt bớ ấy cả.
Vụ bắt bớ Nguyễn Phương Uyên khiến nhiều người liên tưởng đến cô bé Malala Yousafzai, người Pakistan, bị hai tên sát thủ Taliban bắn vào đầu vào ngày 9 tháng 10.
Báo chí tường thuật: hôm ấy, trên một chiếc xe buýt, Malala và các bạn cùng nhau chuyện trò và hát hò với các thầy cô giáo. Vừa mới thi cuối học kỳ, ai cũng vui vẻ. Nhưng khi chiếc xe vừa ra khỏi thành phố Mingora thì có hai người đàn ông cầm súng chận lại. Chúng bước lên xe, hỏi: “Đứa nào là Malala Yousafzai?” Mọi người đều im lặng, nhưng một cách tự phát, một số em quay nhìn Malala. Theo hướng mắt ấy, hai tên sát thủ nhận diện ra ngay được Malala. Không nói không rằng, một tên giơ sung lên, chĩa thẳng vào em. “Đoành! Đoành”. Hai phát súng vang lên khô khốc. Một phát trúng đầu và một phát trúng cổ. Sẵn trớn, tên sát thủ bấm cò, bắn thêm hai phát nữa vào đám bạn của Malala khiến hai em bị thương. Xong, chúng xuống xe. Và tẩu thoát.
Tại sao các tên Hồi giáo quá khích lại muốn giết một nữ sinh mới 15 tuổi như vậy?
Có hai lý do chính: Thứ nhất, em đi học, và thứ hai, em khuyến khích các bạn gái ở địa phương cùng đến trường đi học như em.
Với những người bình thường, hai lý do ấy hầu như không thể tin được. Tại sao đi học và khuyến khích bạn bè đi học mà lại bị thù ghét và bị bắn một cách dã man như vậy? Nguyên nhân: Taliban chủ trương phụ nữ thì phải ở nhà. Và phải mù chữ.
Chủ trương quái đản ấy đã được nhiều người biết. Người ta biết, cho là quái đản, và rồi, quên phắt đi. Người ta lại quay cuồng với đời sống hàng ngày với vô số những lo toan của chính họ. Taliban dường như thuộc về một thế giới khác. Bây giờ, trước sự việc một cô bé ngây thơ, mới 15 tuổi đầu, bị bắn một cách tàn nhẫn như vậy, người ta sững sờ và thấm thía hơn về tính chất man rợ của những kẻ cuồng tín. Càng thương Malala bao nhiêu, người ta càng căm ghét Taliban cũng như các lực lượng Hồi giáo cuồng tín bấy nhiêu. Lần đầu tiên tại Pakistan, tất cả các đảng phái chính trị cũng như các tôn giáo đều thống nhất với nhau trong việc lên án hành động vô nhân đạo của Taliban và cùng cầu nguyện cho em Malala.
Phát biểu trước bệnh viện Birmingham ở Anh trong chuyến thăm viếng Malala đang được điều trị, ông Yousafzai, bố của Malala, tuyên bố: “Khi Malala ngã xuống, nước Pakistan đứng dậyvà cả thế giới trỗi lên.”
Bởi vậy, nhiều người mới nhận định: trong cuộc khủng bố nhắm vào em Malala, kẻ bị thua cuộc trước hết chính là Taliban. Chúng hiện hình, trước mắt thế giới, như một lũ ác quỷ. Ngay những người theo Hồi giáo cũng không thể biện minh được cho chúng. Chúng trở thành những phần tử cô đơn. Hung hãn nhưng cô đơn. Trong khi đó, hào quang chung quanh em Malala lại tỏa sáng. Như một thiên thần.
Vụ bắt bớ Nguyễn Phương Uyên ở Việt Nam cũng vậy.
Lâu nay, ai cũng biết chính phủ Việt Nam độc tài và tàn bạo. Tính chất độc tài và tàn bạo ấy thể hiện, trong mấy năm gần đây, qua các vụ đàn áp biểu tình và đàn áp các nông dân chống nạn cướp đất, và qua các phiên tòa xét xử những người đòi tự do hoặc phản đối Trung Quốc, từ vụ Cù Huy Hà Vũ đến vụ Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải, Việt Khang… Nhưng dù sao, hình ảnh hiên ngang của những người ấy phần nào cũng làm mờ nhạt tính chất nạn nhân của họ. Người ta nhìn họ như những anh hùng mà có khi quên họ, trước hết, là những nạn nhân.
Nguyễn Phương Uyên thì khác. Em chỉ là một sinh viên. Em nhỏ nhắn và yếu đuối. Em hồn nhiên và còn vô tư lắm. Em chỉ có một vấn đề, như chính em thừa nhận: Em “ghét Trung Quốc”.
Trước hình ảnh nhỏ nhoi và yếu ớt ấy, hình ảnh mười tên công an ập vào nhà trọ bắt em, hình ảnh công an phường và công an quận bai bãi chối việc giam giữ em, hình ảnh cả một hệ thống tuyên truyền của nhà nước xúm vào xuyên tạc và bôi nhọ em, và cuối cùng, hình ảnh cả một guồng máy quyền lực âm mưu giày xéo lên em bỗng dưng đậm nét thêm lên.
Tính chất nạn nhân của Nguyễn Phương Uyên càng được tô đậm, tính chất độc tài và tàn bạo của chính quyền cũng theo đó bị gia tăng theo cấp số nhân.
Ít nhất dưới mắt dư luận, trong cũng như ngoài nước, với người Việt Nam cũng như người ngoại quốc, kẻ thua cuộc vẫn là nhà cầm quyền.
Blog Nguyễn Hưng Quốc
Giống quái thai nào được sản sinh trong xã hội loài người? "Mưu sự tại Nhân, Thành sự tại Thiên"! Tướng Hưởng đã bán nước như thế nào? Ai đã Hacked vào QLB? Tướng Hưởng F. anh y tá thế nào? Anh y tá bị Hưởng 'bắt làm con tin'! Thấy gì qua việc ông Trần Xuân Giá bị khởi tố? 'Thách đấu' Thủ Tướng về Nguyễn Văn Hưởng Đáng thương thay gián điệp của Hưởng Kế hoạch đào tẩu của các Bố già 'Đen - Đỏ' Võ "Cẩu điên sực" của anh y tá Những ngón đòn bẩn thỉu phạm pháp của Nguyễn Văn Hưởng Tướng Hưởng "đã tìm được Máy chủ" QLB Tướng Hưởng bị Vua 'đuổi' Bộ trưởng Trần Đại Quang cẩn trọng! Những ngón đòn ghê rợn nhất thế kỷ Đóng thế, giả danh...? Bắn trúng 03 đích 'Vuakhông ngai' xin tỵ nạn TướngHưởng - Ông Vua không ngai BắtPCD - TP.HCM 'Việt vị' TôLâm & Kẻ xóa dấu vết Taysai Nguyễn Văn Hưởng KHhậu Nguyễn Văn Hưởng Tửthần RADIUM vào cuộc NguyễnVăn Hưởng điên dại ... Vạchmặt kẻ gài bẫy Phạm Chí Dũng Đấtnước hỗn loạn lầm than ÁMSÁT CHỦ TỊCH NƯỚC Bímật của Tướng Nguyễn Văn Hưởng Cạm bẫy của tướngNguyễn Văn Hưởng Liênminh Ma-Quỷ Nguyễn Tấn Dũng & Nguyễn Văn Hưởng Chântướng Nguyễn Văn Hưởng
ReplyDeleteÁn tù cho nghệ sĩ, có sợ không?
http://www.hennhausaigon2015.com/2012/29101/
http://www.danchimviet.info/archives/68160
SAO KHÔNG "HÁT CHO ĐỒNG BÀO TÔI NGHE VÀ NGHE ĐỒNG BÀO TÔI HÁT"?
Thứ ba, 30 Tháng 10 2012 16:53 Nguyễn Thu Trâm, 8406 / Bạn Đọc Viết
Phiên tòa xét xử hai nhạc sỹ yêu nước Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình đã diễn ra và đã kết thúc với bộ mặt trơ tráo của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam càng lộ rõ hơn trước đồng bào Việt Nam cũng như trước công luận quốc tế: Tổng mức án phạt tù cả ở nhà tù nhỏ và nhà tù lớn cho nhạc sĩ Việt Khang tương đương với mức án của trung tá công an Nguyễn Văn Ninh giết chết một mạng rưỡi người, và tổng mức án cho nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình là tương đương với sáu mạng người cũng do công an giết chết.
Có nơi nào trong hoàn vũ này có chuyện như thế này không: Sáng tác chỉ đôi ba bài hát thôi đã bị kết cho mức án bằng ba mạng rưỡi người? Có vậy nhiều người mới sáng mắt ra thêm với tính ưu việt của chế độ cộng sản so với chế độ tư bản đang dãy chết.
Xin trở lại với Miền Nam trong những năm Sài gòn còn là Hòn Ngọc Của Viễn Đông, khi miền Nam còn là tiền đồn của Hiệp Hội Các Quốc Gia Đông Nam Á – ASA - còn là con đê ngăn chặn làn sóng đỏ từ Đông Âu và Bắc Á lan tràn xuống các nước thuộc khu vực Đông Nam Á này, tức là khoảng từ 1961 cho đến 1975. Ngoài việc thành lập một tổ chức ngoại vi của đảng cộng sản Bắc Việt là tổ chức khủng bố mang tên Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam gồm một số trí thức miền Nam xuẩn động thì Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh cũng cài cắm một số phần tử khủng bố vào một tổ chức gọi là Thành Đoàn Sài Gòn – Gia Định. Đây là một tổ chức lãnh đạo đường lối đấu tranh và là linh hồn của Tổng Hội Sinh Viên, khởi đầu là quyết định phong trào lấy hoạt động văn nghệ làm một mũi tiến công, trước hết là đấu tranh để bảo vệ văn hóa dân tộc. Đoàn văn nghệ sinh viên-học sinh Sài Gòn được thành lập do sinh viên y khoa Trương Thìn làm trưởng đoàn.
Chúng ta hãy nghe lại ký ức của những kẻ ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản này:
ReplyDelete“… Từ những buổi sinh hoạt nhóm, những đêm lửa trại, đã trở thành những cuộc biểu diễn văn nghệ có quy mô, có tổ chức trên sân khấu để phục vụ đồng bào nội đô. Có những cuộc biểu diễn đã kéo theo cả hàng ngàn người xuống đường, biến thành cuộc biểu tình chống chế độ Mỹ ngụy ngay giưa lòng Mỹ ngụy. Từ chỗ hát những ca khúc có sẵn, sinh viên đã tự sáng tác những ca khúc tranh đấu rõ ràng, trực diện hơn. Tất cả, chỉ với một tinh thần “hát cho dân tôi nghe”, hát về lòng yêu nước thương nòi, để giục giã tinh thần tranh đấu.
Và hát là… ra trận
Trong ký ức của nhạc sĩ Trần Xuân Tiến vẫn còn vẹn nguyên hình ảnh và cảm xúc của những đêm văn nghệ trong ánh đuốc bập bùng gần 40 năm trước. Rành rọt từng thời kỳ, từng câu chuyện, thuộc từng lời bài hát của gần trăm ca khúc trong phong trào, ông kể về những tháng năm hừng hực khí thế đó như vừa mới hôm qua.
Đoàn Văn nghệ sinh viên-học sinh Sài Gòn, thời kỳ đầu còn hoạt động công khai. Về sau, với sự lớn mạnh của phong trào, và với những bài hát mới ra đời, trực diện và “máu lửa” hơn, thì những buổi biểu diễn văn nghệ của họ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Biểu diễn văn nghệ mà lúc nào cũng phải “diễn nhanh, rút gọn” thần tốc cướp thời cơ khi cảnh sát chưa ập tới. Nhưng có nhiều buổi diễn, mà ca sĩ chưa tới thì lính ngụy đã ôm súng ngồi đợi ở sẵn. Hát trước họng súng quân thù, hát trong khói lửa của lựu đạn cay, ma trắc, súng cao su, gậy cảnh sát…
Nhưng, cũng có nhiều lính ngụy, vì phải bất đắc dĩ đi theo canh gác các đêm văn nghệ của sinh viên để “tránh bạo động” đã dần dần thấm những lời ca tiếng hát mà tự cảm hóa. Họ cũng phần nào đó thức tỉnh, rằng rõ mình là người con của dân tộc Việt, cũng có trong mình lòng tự tôn dân tộc, cũng đau nỗi chia cắt đất nước. Và đôi lúc, lương tâm đã níu kéo, họ không ra tay đàn áp mà còn tránh đi để cho sinh viên biểu diễn.
Thế hệ sinh viên Sài Gòn thời đó vẫn còn nhắc nhau về một “trận đánh” khó quên, đó là cuộc biểu tình ở Đại sứ quán Campuchia, đòi chính quyền Lonnon (chính quyền ngụy ở Campuchia thời đó) phải trả nợ máu về việc những công dân Việt Nam bị giết chết thả trôi sông, và đồng thời yêu cầu chính quyền Sài Gòn phải lên tiếng. Đó là vào khoảng giữa năm 1970. Chưa có khi nào mà sinh viên biểu tình ập đến chiếm toàn bộ khu vực đại sứ quán cả tuần lễ. Nhưng sau đó họ bị cô lập, bao vây, cắt điện, cắt nước, không lương thực. Trong bối cảnh cam go đó, bỗng nhiên có một cơn mưa ập tới, và những người lính cảnh sát của chính quyền Sài Gòn đã giả vờ đi tránh mưa, để cho những phụ nữ địa phương chớp cơ hội vào tiếp tế lương thực, sơ cứu cho sinh viên.
ReplyDeleteNhạc sĩ Trần Long Ẩn, khi đó cũng là sinh viên, đã ôm đàn đứng hát ở ngã tư gần nơi xảy ra cuộc biểu tình. Bài hát “Người mẹ Bàn Cờ” mà ông sáng tác, phổ thơ Nguyễn Kim Ngân, đã ra đời trong hoàn cảnh đó mà nhanh chóng lan truyền, như một sự cổ vũ tinh thần lớn lao.
Và cuộc đấu tranh của họ, không chỉ thúc giục thanh niên trí thức các đô thị miền nam hòa mình vào phong trào đấu tranh giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước, mà còn lay động cả chiến khu, thắp lửa tinh thần cho những người đang nằm gai nếm mật ở vùng căn cứ kháng chiến. Tiếng hát trong phong trào còn vang tận tới các những kiều bào ở nước ngoài...
Ra trận, cùng với những lời ca, giai điệu khi sục sôi khí thế đấu tranh, lúc tha thiết tình yêu dân tộc, nói về vẻ đẹp quê hương và nỗi đau núi sông chia cắt, khát vọng hòa bình- một thế hệ sinh viên đã làm nên dấu ấn không chỉ là của một thời kỳ lịch sử, mà còn là dấu ấn trong lòng người như những ký ức không thể nào phai…
Phong trào “Hát Cho Đồng Bào Tôi Nghe Và Nghe Đồng Bào Tôi Hát” đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình từ hơn 37 năm trước…”
Việt Cộng gài mìn để khủng bố
Vâng, chúng tôi thừa nhận là các anh đã hát và đã ra trận… Các anh đã chống lại một chế độ tự do dân chủ và nhân bản đã chăm lo cho đời sống vật chất và tinh thần cho các anh, chăm lo cho sự nghiệp giáo dục của các anh những mong các anh sẽ nên người hữu ích cho xã hội, cho đất nước và cho dân tộc và để đáp đền lại những người mang đến cho các anh nền tự do, dân chủ và công lý đó các anh đã không phải chỉ bằng tiếng hát lời ca, mà các anh còn chống lại họ bằng cả giáo gươm bằng bom mìn của Nga Sô và Trung Cộng:
“Mới hôm nào tay cắp sách...
Sáng mai này trên phố xá
Tay bom xăng, tay cầm gạch đá
Những bước chân rộn rã
Em kiêu hùng trên phố thị miền Nam ...”
Vâng, một sinh viên Vũ Quang Hùng của Ðại học Khoa học Sài gòn đã rất kiêu hùng, một sinh viên thuộc tổng hội sinh viên Sài gòn đã hát và ra trận bằng một tiếng nổ long trời tại ngã tư Cao Thắng – Phan Thanh Giản đã khiến cho Giáo Sư Nguyễn Văn Bông chết tại chỗ, chỉ vì “Giáo Sư Nguyễn Văn Bông là một trí thức có uy tín và chính quyền ngụy…”
"Sinh viên" Vũ Quang Hùng đã ám sát GS Nguyễn Văn Bông
Nhưng mỗi khi có một vụ ám sát giết người như vụ ám sát giáo sư Nguyễn Văn Bông, ám sát sinh viên Lê Khắc Sinh Nhật hay nhà báo Từ Chung, nhà báo Chu Tử thì vô số loại tin đồn được tung ra. Chính những kẻ trong tổ chức khủng bố của Tổng Hội sinh viên các anh lại hèn hạ và tráo trở đổ vấy cho chính quyền Việt Nam Cộng Hòa hay đổ cho Mỹ sát hại. Thật là đáng xấu hổ cho một nhóm trí thức vô liêm sỉ của đất nước! Thật đáng tiếc khi những dư luận dễ dãi nhất và vô căn cứ nhất, nhưng nhiều người vẫn tin. Và chính quyền miền Nam thì không có cách gì để cải chính những tin đồn kiểu đó.
Nay thì đã có câu trả lời rõ ràng ai là thủ phạm những vụ ám sát đó.
ReplyDeleteĐó là các “căn cứ lõm” của cộng sản trong lòng thành phố, giữa những con người tự cho mình là trí thức Miền Nam, lại giành giựt tim óc, tâm tư của tuổi trẻ thành phố, nhưng nếu không giành giựt được thì họ không ngần ngại thanh toán, ám sát giết hại lẫn nhau: Hãy xem lại đi các anh có phải là một lũ lừa bạn phản thầy?
Vậy mà các anh vẫn được bình yên, vẫn được tự do mà xuống đường, mà chống lại thể chế Cộng Hòa của miền Nam Việt Nam cho đến ngày cộng sản Bắc Việt toàn thắng để áp đặt nền cai trị độc tài đảng trị lên trên một đất nước thống nhất. Thực ra không phải nhờ chính sách “nhất lý, nhì lì, tam suy, tứ tử” của “đảng và bác” “quán triệt” cho các anh, mà bởi cái nhân văn, nhân bản của chế độ Cộng Hòa cũng như của chính quyền Sài gòn thuở đó, bởi họ tôn trọng phẩm giá của các anh, là những đồng bào của họ với đầy đủ các quyền tự do và quyền làm người mà các anh được hưởng, và giá như các anh bị bắt bớ vì khủng bố, vì phá hoại hậu phương thì cũng đã có “thầy” Lý Chánh Trung, ni sư Huỳnh Liên, Thượng Tọa Thích Giác Mẫn, Thượng Tọa Nhật Thường, Luật Sư Huỳnh Long và Luật Sư Huỳnh Ngọc Liễng sẵn sàng tuyệt thực để tranh đấu cho các anh được thả…
Ngoài đám đông tuyệt thực, đấu tranh cho các anh đó, còn có một Thiền Sư sẵn sàng vu cáo về một cuộc tàn sát chỉ có trong tưởng tượng của ông ấy, để ngụy tạo sự chính nghĩa cho các anh:
“Làng tôi hôm qua vì có 6 người Cộng sản về
Nên đã bị dội bom hoàn toàn tan nát
Cả làng tôi hoàn toàn chết sạch
Lũy tre ngơ ngác
Miếu thờ ngã gục”
Làng nào vậy hả các anh hát cho đồng bào tôi nghe? Làng nào vậy, thưa thiền sư?
Và cái dối gian, cái lọc lừa, bịp bợm, trí trá đã chiến thắng:
ReplyDeleteĐể cho hàng triệu đồng bào của các anh đã phải bỏ nước ra đi.
Để cho hàng trăm ngàn người khác phải chết phơi thây nơi rừng sâu núi thẳm trong các nhà tù vì họ cố xây dựng và bảo vệ nền tự do dân chủ và nhân quyền và công lý cho đồng bào của họ mà không chấp nhận sự láo lường bịp bợm và mị dân.
Để cho hàng triệu thanh niên Việt bị biến thành những lao nô tại nhiều quốc gia trên thế giới.
Để cho hàng triệu thiếu nữ Việt được biến thành một loại “Huyền Trân Công Chúa” của đảng và bác, nhưng không phải gã bán cho Vua Chiêm Thành để đổi lấy sự hòa hiếu cùng với hai Châu Lý, Châu Ô, mà bán gã đi khắp hoàn cầu làm nô lệ tình dục để đổi lấy ngoại tệ cho đảng và cho các trí tuệ đỉnh cao.
Để cho quốc giới bị gặm nhấm dần bởi rợ Hán Bắc phương đã từng một ngàn năm đô hộ và mưu toan đồng hóa Việt tộc, để hôm qua mất Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc hôm nay mất nốt Hoàng Trường Sa và một ngày không xa nữa sẽ mất cả đất nước này.
Và để từng lớp người yêu nước cứ phải lần lượt bước vào nhà tù… mà không có ai tuyệt thực để đấu tranh đòi trả tự do cho họ!
Giáo Sư Lý Chánh Trung, ni sư Huỳnh Liên, Thượng Tọa Thích Giác Mẫn, Thượng Tọa Nhật Thường, Luật Sư Huỳnh Long và Luật Sư Huỳnh Ngọc Liễng sao không tuyệt thực để đòi tự do cho Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình?
Các tổng hội sinh viên Sài gòn, Huế, Cần thơ đâu rồi sao không xuống đường bài Trung Cộng xâm lược và ủng hộ Việt Khang cùng Trần Vũ Anh Bình?
Các cây bút đối lập Thiên Giang, Bùi Chánh Thời, Nguyễn Văn Trung, Võ Quang Yến, Trụ Vũ, Tô Nguyệt Đình, Thiếu Sơn, Lương Phương, Vân Trang, Hồng Cúc, Song Thương, Ái Lan, Thảo Lam, Phương Khánh, Thu Quyên, Cao Ngọc Phượng, Phong Sơn, Chinh Ba, Hữu Hoàng, Nguyễn Văn Phụng, Phan Hữu Trình, Phạm Bá Trực, Mười Hải, Nguyễn Văn Hoanh,Trần Thị Ngọc Hảo, Dương Văn Đầy, Nguyễn Trường Cổn, Nguyễn Đăng Trừng, Nguyên Hạo, Nguyễn Thị Liên Hoa … đâu rồi? Các anh chị thấy thế nào với mức án bằng ba mạng rưỡi người cho 13 bài hát của hai nhạc sĩ trẻ? Sao các anh chị không viết báo để bảo vệ hai nhạc sĩ phải chịu tù đày vì lòng yêu nước?
Các Dân Biểu Nguyễn Văn Binh, Nguyễn Tuấn Anh, Đặng văn Tiếp, Nguyễn Văn Cử, Dương Minh Kính, Nguyễn Trọng Nho, Nguyễn Văn Kim, Nguyễn Đức Cung, Vũ Công Minh, Đỗ Sinh Tứ, Nguyễn Hữu Hiệu, Trần Văn Tuyên, Hồ Ngọc Nhuận, Nguyễn Ngọc Nghĩa, Nguyễn Phúc Liên Bảo, Nguyễn Công Hoan, Lý Trương Trân, Phan Thiệp, Huỳnh Ngọc Diêu, Trần Văn Thung, Trần Ngọc Giao, Trần Văn Sơn, Trần Cao Đề, Phan Xuân Huy, Tư Đồ Minh, Đinh Xuân Dũng, Lê Đình Duyên, Lý Quý Chung, Kiều Mộng Thu, Nguyễn Văn Hàm, Nguyễn Văn Phước, Nguyễn Hữu Thời, Nguyễn Mậu, Nguyễn Phước Vĩnh Tùng, Mai Ngọc Dược, Hồ Văn Minh, Đoàn Mai.. đâu rồi sao không ra tuyên cáo phản đối phiên tòa của những kẻ bán nước xét xử và kết án người yêu nước như chư vị đã từng tuyên cáo phản đối chính phủ Việt Nam Cộng Hòa đã bắt bớ các phần tử trí thức phiến loạn cộng sản trước đây?
"Các thầy" Ngô Kha, Tôn Thất Dương Kỵ, Tôn Thất Dương Tiềm, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân mô cả rồi hè? Răng không bãi khóa, xuống đường để cứu hai em Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình mà để các em của "các thầy" vì lòng yêu nước mà phải bị tù đày tội nghiệp rứa?
Phong Trào “Hát Cho Đồng Bào Tôi Nghe” đâu rồi? Sao các anh không tiếp tục HÁT CHO ĐỒNG BÀO TÔI NGHE VÀ NGHE ĐỒNG BÀO TÔI HÁT” nữa đi?
Ngày 30 tháng 10 năm 2012
Nguyễn Thu Trâm, 8406