Blogger Widgets

Thursday, November 15, 2012

KHI ĐƯỢC HỎI VỀ VIỆT NAM, LÃO LÝ CHỈ CÒN BIẾT LẮC ĐẦU...

Quanlambao

Trả lời báo The Straits Times của Singapore hồi năm ngoái, ông nói về Ấn Độ, về Đài Loan, về Nam Triều Tiên; khi được hỏi về Việt Nam ông lắc đầu: «Nên quên đi, tôi đã nói hết với họ rồi, vô ích!”, rồi ông nói về Nhật Bản.

Ông Lý Quang Diệu là một nhân vật đặc biệt ở châu Á. Ông được người dân nước ông coi là Cha đẻ của quốc gia Singapore độc lập và phồn vinh. Tháng 9 này, sinh nhật lần thứ 88 của ông được kỷ niệm trên khắp nước kết hợp với kỷ niệm lần thứ 47 ngày lập quốc. Báo chí quốc tế lại có dịp ca ngợi đất nước nhỏ bé này là con mãnh hổ thần kỳ nhất trong 4 con hổ châu Á gồm có Singapore, Hồng Kông, Đài Loan và Nam Triều Tiên.
Năm 1965, tổng sản lượng của Singapore đạt gần 1 tỷ đôla , tính theo đầu người là 516 đôla/năm; năm 2010, 2 con số này đã vọt lên thành 223 tỷ và 44.000 đôla – có nghĩa là tổng sản lượng tăng hơn 200 lần và thu nhập bình quân đầu người tăng hơn 80 lần so với 47 năm trước. Thật là một kỷ lục phi thường. Nhân dịp này báo chí Pháp, Anh nêu bật nếp sống thật sự giản dị, gương mẫu của ông Lý Quang Diệu – hay “Lão Lý”, theo cách gọi thân mật của người dân. Ông không đồng ý việc tạc tượng, trưng ảnh ông, đặt tên ông cho các công trình. Ông vẫn ở căn nhà nhỏ, đi xe hơi loại rẻ. Con trai ông, Lý Hiển Long, dù là thủ tướng đương nhiệm, và con gái ông, bác sỹ Lý Vĩnh Linh, cũng theo nếp sống như thế, không có biệt thự, nhà nghỉ riêng, không có xe cộ, trang sức gì khác người. Triết lý sống của cả gia đình ông là thế, không lập dị, không đua đòi, xem sự thanh bạch là một điều đương nhiên để được sống an vui, hạnh phúc. Điều quan trọng đối với ông là dân Singapore sống tốt, sống sạch, xã hội sạch, môi trường sạch, lương tâm sạch.
Nhân dịp này ông Lý Quang Diệu có một số ý kiến đáng chú ý. Ông cho rằng Trung Quốc dù phát triển liên tục nhưng chứa nhiều nguy cơ mang tính bi kịch, và rằng Ấn Độ là nước châu Á gây ấn tượng mạnh nhất về chất lượng phát triển bền vững.
Về Singapore, “Lão Lý” nhân danh Bộ trưởng – Cố vấn cho chính phủ, tỏ ý vui mừng thấy lý tưởng của ông đã được nhà nước kiên trì thực hiện suốt gần 50 năm nay. Bài học lớn nhất, theo ông, là coi trọng giá trị của con người , đồng thời ngăn chặn ảnh hưởng thái quá của đồng tiền trong chính trị. Ông hiểu sâu sắc đồng tiền vừa là nguồn hạnh phúc, vừa là động lực tha hoá xã hội. Lãnh đạo giỏi là người điều hòa được mối mâu thuẫn này.Ông Lý cho rằng trong xây dựng guồng máy cai trị và cải cách hành chính của nhà nước, vấn đề trung tâm là tuyển mộ được nhân tài có chất lượng cao nhất – ông gọi là nhân tài loại 1, tức là những người vừa có chuyên môn cao vừa có lối sống trong sạch. Thấp hơn một bậc là nhân tài loại 2, tức là những người sẽ làm suy yếu đất nước nếu được nắm giữ các chức vụ cao. Nếu chỉ là nhân tài vào loại 3 hay loại 4, nghĩa là tài kém đức suy thì sẽ mang lại tai họa cho đất nước. Ông cho rằng người lãnh đạo phải kiên quyết cảnh giác với thế lực đồng tiền trong chính trị, và rằng tệ mua quan bán tước và nạn bè phái là 2 tai họa lớn nhất cho một chế độ.
Ông Lý Quang Diệu từng sang Việt Nam nhiều lần, theo lời mời của chính quyền Việt Nam. Đó là chuyện của 15 năm trước, khi Việt Nam vừa được gia nhập WTO, mở ra một triển vọng lớn. Ông chân thành góp ý xây dựng, san sẻ kinh nghiệm quý. Nhưng ông đã nản lòng và thất vọng. Mấy năm nay ông lại càng thất vọng hơn. Trả lời báo The Straits Times của Singapore hồi năm ngoái, ông nói về Ấn Độ, về Đài Loan, về Nam Triều Tiên; khi được hỏi về Việt Nam ông lắc đầu: «Nên quên đi, tôi đã nói hết với họ rồi, vô ích!”, rồi ông nói về Nhật Bản.

Nhớ lại, ông Lý từng tâm sự với nguyên thủ tướng Võ Văn Kiệt và các nhà báo Việt Nam về đề tài chống tham nhũng 15 năm trước. Ông nói rất giản dị: hãy nâng lương cho viên chức đủ sống để không ai cần ăn cắp, luật pháp phải thật nghiêm để kẻ tham sợ không dám tham nhũng, đạo đức trong xã hội phải được truyền bá để mọi người khinh và hổ thẹn đối với tệ nạn xấu xa này.
Tóm lại là 3 không: không cần, không dám, không nỡ.

Ông Lý kể chuyện đã tăng quỹ lương cho viên chức ra sao, trừng trị tệ “phong bì”, “đưa tiền dưới bàn ăn”, “huê hồng”, “tặng phẩm, biếu xén, quà cáp, sinh nhật …» ra sao, và nhân tài loại 1 là thế nào, có lương thiện, trong sáng mới thật sự tài giỏi có ích.

Ông Lý nản lòng, không muốn nhắc đến Việt Nam nữa vì ông biết lời ông đã như nước đổ đầu vịt. Giá như người ta nghe lời ông, quyết liệt diệt tham nhũng như đã hứa, thì 20% ngân sách hàng năm đã không bị xà xẻo, chia chác cho đám tham quan ô lại nhiều vô kể và hàng tỷ đôla đã không bị lãng phí vì bất tài và tham nhũng. Nếu 20% ấy được dành cho quỹ tiền lương – như ông Lý khuyên – thì cục diện kinh tế-chính trị-xã hội Việt Nam đã khác hẳn.

Trái ngược với lời khuyên răn trên, suốt 15 năm qua, quốc nạn tham nhũng ở nước ta trầm trọng thêm gấp bội, vì mọi người đều thấy cần phải tham nhũng, không tham nhũng không sống nổi; dám tham nhũng vì đã có ô, có lọng, có khe hở luật pháp để chạy án; và không ai còn biết xấu hổ khi ăn bẩn và đút lót vì mọi người đều tham gia, ta không ăn và đút là dại, là ngu đần, là thiệt. Trên ăn thì dưới cũng ăn, trên múc thì dưới cũng múc. Tôi ăn, anh ăn, chúng ta cùng ăn dù là ăn bẩn, thế là hòa. Trước cảnh này, có một người rất buồn, rất nản, đó là « Lão Lý» Singapore, người từng hy vọng làm một cố vấn tốt, có ích cho nước bạn.

Trong dịp mừng ông Lý Quang Diệu 88 tuổi, báo chí Đông Nam Á lại có dịp nói về những nét đẹp của Singapore. Ở đây phố xá, vĩa hè công cộng sạch nhất thế giới. Ở đây nhà vệ sinh công cộng nhiều và cũng sạch nhất thế giới. Mọi nhân viên hành chính công cộng không những luôn luôn nhã nhặn, nở nụ cười mà còn tận tình đáp ứng quyền lợi người dân. Đi khắp nơi, hầu như không có chen lấn, khạc nhổ, móc túi, xin tiền. Con người tôn trọng yêu thương con người.

Singapore có thu nhập đầu người cao nhất Đông Nam Á, 44.000 đôla / năm, gấp hơn 40 lần mỗi người dân Việt Nam hiện nay, ấy vậy mà họ vẫn nghe theo “Lão Lý”. Đồng tiền là quý, là cần khi thu nhập chính đáng, nhưng phải luôn luôn cảnh giác; đồng tiền có thể tha hóa xã hội, tạo nên bất bình đẳng, cho nên cần luôn đặt giá trị con người và đạo lý làm người lên trên giá trị của đồng tiền. Từ đó đồng tiền sẽ là phương tiện, là công cụ quý của con người, phục vụ chứ không làm chủ con người. Chí lý thay!

Các bạn Singapore thường nói: “Chúng tôi quý ông già Lý, ‘Lão Lý’ của chúng tôi, vì ông không những là Cha đẻ của nước Singapore độc lập, ông còn là Kiến trúc sư của Singapore mới, phồn vinh, sạch sẽ từ trong ra ngoài, một xã hội hài hòa, ổn định, hòa bình, được bạn bè khắp nơi quý trọng, giữa một thế giới đang có nhiều hỗn loạn và khủng hoảng.

Quả thật “Lão Lý” là Nhân tài số 1, trong số Nhân tài loại 1 thời hiện đại của nước Singapore mới. Nhân dân Singapore tinh đời và hạnh phúc thật.
Blog Bùi Tín (VOA)

6 comments:

Đinh Đại Bác said...

Tôi nhớ cách đây khoảng hơn 12 năm, nhân dịp được mời tham quan cũng như dự buổi thuyết trình về chủ đề có nội dung đại ý là đi tìm một phương hướng phát triển kinh tế thời hậu chiến tại Việt Nam.
Họ đưa ra nhiều lề lối làm kinh tế như đang thực hiện tại Nam Hàn, Tân Gia Ba, Đài Loan - đây là những nước nhỏ ở gần Việt Nam, nhỏ về dân số và diện tích, nhưng có một nền kinh tế đã phát triển khá vững mạnh. Cuối cùng, họ âm thầm chọn làm kinh tế kiểu Tân Gia Ba, vì lẽ thứ nhất là Tân Gia Ba có một đảng cầm quyền, lẽ thứ hai gia đình cụ Lý cha truyền con nối chuyên lo việc cai trị.
Nhiều cố vấn kinh tế Tân Gia Ba được mời sang tham quan Việt Nam - đi từ Nam ra Bắc, tận tình nghiên cứu và đóng góp ý kiến cụ thể cho CSVN. Nguyễn Tấn Dũng trong thời gian làm Phó Thủ Tướng - đặc trách kế hoạch phát triển kinh tế, cũng đã sang Mỹ rất nhiều lần, chính thức có và âm thầm có, để lo nhiều việc công cũng như tư ...
Hắn đã tạo cho mình một uy tín rất lớn, và đảng CSVN đã bị chinh phục bởi con người xảo quyệt này. Đảng CSVN đã đặt để sự tín nhiệm gần như tuyệt đối nơi hắn và bè nhóm riêng (được gọi là nhóm lợi ích sau này).
Hắn có tài dùng người gian ác, đặt để vào các chức vụ cần dùng cho tham vọng của mình. Như tướng Vịnh lo mặt đối phó ngọt ngào với tàu cộng; tướng Hưởng lo nâng bi, bòn rút khoa học kỹ thuật và đô-la của Mỹ và các nước Tây Phương. Vị trí đứng của hắn hiện tại vững như bàn thạch, vẫn ngển cao cổ vênh vác với đời. TBT Trọng Lú không khóc mới là lạ - cụ Lý Lẫn, Tân Gia Ba, nhăn nhó gượng cười, nước đổ đầu vịt, thằng học trò phản thày, chưa rành nghề - chỉ chuyên làm ngược lại những lời hướng dẫn. Thay vì làm cho dân giàu nước mạnh, lại làm cho gia đình và bè lủ giàu có - còn dân đói khát triền miên.
Từ những vụ bán tài nguyên, thuê rừng dài hạn, bán đất biển đảo, ưu tiên trúng thầu cho bọn giặc tàu cộng, cũng chưa nói hết được những âm mưu vô lường và lòng tham vô độ của Dũng và bè lũ.
Tin còn nóng bỏng, trước diễn đàn Quốc Hội bù nhìn. Hắn vênh vang khoe khoang: "Tôi không xin hay thoái thác nhiệm vụ đảng giao".
Một tên mặt thớt thời đại, đã coi trời đất không bằng cái vung.
Lưới trời lồng lộng nhưng khó thoát - Công lý, sự thật và Hồn Thiêng Sông Núi luôn luôn ở bên dân tộc Việt Nam - hiền lành, trung hậu nhưng kiên cường bất khuất ./.

Anonymous said...

Trung Quoc se su dung mo hinh Chinh Tri cua Singapore.

No RAT Phu Hop voi NGUOI HOA va duoc chap nhan boi He Thong Chinh Tri ANH/MY. (Khong Mo, Khong Dong, Dan Thinh Vuong)

Anonymous said...

Ngheo NHAT van la THU TUONG cua UC.

Tám Thơm said...

Tối nay không khí có vẻ yên tĩnh nhưng nóng ngột ngạt khó thở, bỗng tiếng xe sịch đậu trước hiên nhà. Ông chủ em đi lạng quạng ngả nghiênh, mở cửa bước vào phòng khách chính...
Ông đi đâu giờ này mới về ?.
Thì cũng như mọi bữa thôi, có gì lạ hả bà ?
Ông làm chăm lắm, nhưng nhậu cũng không thua ai.
Bà cứ như con Thị Nở, biết hết còn giả vờ hỏi. Thời này, mọi việc đều quyết trên bàn nhậu mà. Ông chủ tôi cười lên ăng ẳng một hồi khoái trá.
Bà dìu ông ngồi xuống ghế trường kỷ - lót nệm mỏng - lưng ghế chạm trổ 2 con rắn chầu cục hột soàn to bằng nắm tay. Xong rồi bà chủ ré lên :
Con Tám đâu, pha ly nước chanh đường cho ông mày giải rượu.
Dạ, có ngay, con đi làm liền bây giờ.
Ô-sin em thoăn thoắt pha xong ly nước đá chanh đường và bưng ra đưa cho bà chủ.
Bà nếm thử, và ré lên :
Chua loét, Tám ơi.
Dạ con pha hơi chua để mau giải rượu cho ông đó bà .
Cũng có lý, mày còn đứng tần ngần ở đó làm gì, vô nhà đi. Em phóng lẹ vô phòng làm việc và tiếp tục nghe lén.
Ực ực ực, ông chủ khoẻ thiệt, làm một hơi là xong ly nước. Ợ một cái thiệt to rồi lên giọng :
Có chuyện muốn nói với bà, nhưng bà bận tôi cũng không rảnh, hôm nay tiện nói luôn.
Sang năm, khi bà sang Mỹ dự triển lãm thời trang ở La-va-gát, tôi cũng xin phép đi chơi với bà.
Bà chủ ậm ừ, ông nói tiếp :
Một công hai ba chuyện bà biết không, thăm thằng cả, xem nó học hành tới đâu. Tiện thể nếu có tiện, nhờ chú Út bên đó mua cho căn nhà, chưa ở được thì cho mướn., bà thấy sao ?.
Lần đầu nghe ông nói, tôi biết tính sao ?.
Tình hình bắt đầu khó khăn rồi bà ơi. Trong đảng ta, tay nào có tiền đều gửi con sang Mỹ du học và mua nhà bên đó bà biết không. Họ bảo nhau chơi trò chân trong chân ngoài. Bây giờ làm tiền ở Việt Nam và sài tiền bên Mỹ mới thích.
Bà chủ tư lự, ông nói tiếp :
BCT và TW đảng ta đang phải đối phó với rất nhiều khó khăn, chia rẽ nội bộ, dân chúng hăm he tổng nổi dậy. Nội bộ phân chia thành phe nhóm chống phá lẫn nhau, vì ăn chia không đồng đều. Nông dân mất đất mất ruộng liều mạng xuống đường kêu oan, đã có người chết người bị thương.
Bà chủ yên lặng lắng nghe, ông nói tiếp :
Bà nhớ năm xưa, khi tham dự chiến dịch diệt Pôn-Pốt - cứu nước Cam-pu-chia, lúc đó đồng chí Thủ Tướng là Đại Úy đại đội trưởng của tôi, còn tôi chỉ một bộ đội truyền tin, vì làm việc đàng hoàng, nên Đại Úy Dũng thương tôi lắm, bà biết không. Ông để ý nhiều và nâng đỡ tôi mới có được như ngày nay, mà không tốn kém một đồng nào, bà biết, một chỗ ngồi trong TW đảng là bao nhiêu, một tháng phải đóng hụi chết cho thượng cấp là bao nhiêu chứ ?. Quà cáp biếu sén của ngon vật lạ thì đều đều tháng nào cũng phải có. Lâu lâu ra Hà Nội họp, lại được đại ca Hưởng cho người gặp riêng biếu quà đế quốc.
Bà chủ thừ người ra, ông tiếp :
Vì việc riêng , việc nước, đại ca Thủ Tướng đang mắc nợ ngập đầu. Nợ Nga nợ Mỹ mà không trả sòng phẳng là không yên với tụi nó. Không trông vào đâu được - dân chúng thì đã rách nát tả tơi - không còn gì để bòn rút, thâu tóm ngân hàng phe ta được một mớ, nhưng chưa đủ - còn bị họ la lối om xòm. TBT Trọng muốn giữ đại ca TT ở lại để tìm cách gỡ rối. Hình như muốn kêu gọi những người hưởng ơn mưa móc của đảng ta, nay xin giúp đỡ trở lại, để cứu đảng và đỡ mất mặt với dân chúng. Đây là việc tôi lo lắng nhất, bà biết không ?. Phải tìm cách nào để có biến là chuồn đi an toàn.
Ông quay sang bà, xem bà có nói gì, thì thấy bà đang ngáy khò khò.
Thấy cũng tội cho bà, bận bịu suốt ngày ở sóp may, về nhà còn được ông báo cáo tình hình đất nước.
Ô-sin em nghe lén làm sao, xin tường thuật làm vậy. Hẹn tái ngộ.

Anonymous said...

TỘI NGHIỆP LÃO LÝ !TƯỞNG ÔNG NÓI VỚI AI , ĐÂU NGỜ ÔNG NÓI VỚI TÊN VÔ LOẠI, VÔ HỌC THỨC , VÔ LIÊM SĨ ,1 GÃ CÔN ĐỒ QUỐC TẾ , 1 KẺ ĂN CƯỚP ĐÊ TIỆN, 1 TÊN LƯU MANH GIẢ DANH TRÍ THỨC...SÚC SANH VÕVĂNKIỆT !

MIKAIL GORBACHEV said...

"Tôi đã bỏ hơn nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản...Ngày hôm nay, tôi phải đau buồn mà nói rằng: đảng cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá".