Blogger Widgets

Sunday, January 5, 2014

Chiếc bánh vẽ ăn hoài không ngán!


Hôm nay, những ngày đầu năm của 2014, người đứng đầu chính phủ nhà nước lại tiếp tục giở trò mèo lừa phỉnh rằng: ‘đổi mới thể chế và phát huy mạnh mẽ quyền làm chủ của nhân dân’.Thủ Tướng Việt Nam cam kết đổi mới và phát huy dân chủ. Khà khà khà...lại có khối người tin!. Trò mèo vờn chuột vẫn cứ mãi tiếp diễn, nó sẽ tiếp diễn liên tù tì cho đến lúc Việt Nam là Tây Tạng thứ II thì lúc bấy giờ lại mới vỡ lẽ rằng tại ta tin, tại ta ngu!.

Ngẫm nghĩ mà thương cái dân Việt mình!. Không biết có phải do tập tục được ảnh hưởng, hay bị ảnh hưởng từ tư tưởng của Khổng giáo qua dòng thời gian nhiều ngàn năm, riết rồi trở thành "truyền thống" hỏng chừng. Cái thói quen ấy là: Ai nói gì cũng tin, ai làm gì cũng bắt chước, bất luận là giả hay chân, tốt hay xấu, hay hoặc dở... Thi đua nhau tin và làm, thi đua như một phong trào, bất kể hệ quả của nó là như thế nào, tính sau!.

Sự tin và bắt chước này khá phổ quát vào nhiều lúc nhiều nơi. Thành thị, có chút ánh sáng văn minh thì đỡ một chút, còn thôn quê, vùng sâu vùng xa thì thôi khỏi nói, tin tới bến, tin chết bỏ. Đến khi vỡ lẽ thì cứ è miệng ra mà chửi, mà mắng, mà hận, mà thù...chớ chết cũng không chịu nhận mình chưa đủ kiến thức, chưa đủ nhận định, hay nói một cách dân giả là tại mình ngu.

Hồ Chí Minh và những con ma cộng sản, thật sự thì cũng chả thông minh xuất chúng hay tài cán uyên thâm gì. Nhưng Hồ và đảng biết lợi dụng cái lối suy nghĩ "nhà quê" cùng thói quen của đám nhân dân là cả tin lẫn cả gan mà tận dụng lòng tin ấy. Như đã nói trên, một nhúm tin và tham gia, cả xã huyện tin rồi tham gia, cả miền Bắc thấy vậy, tưởng thiệt rồi đua nhau tham gia như một phong trào của quần chúng với ý nghĩ: Người ta sao mình vậy, nghĩa là người ta sống, mình sống, người ta chết, mình chết, nào phải riêng mìng hay gia đình mình đâu mà sợ.

Ông "Hù" thì cứ ngồi trong hang cười mím mím vì đa số đám dân đã chia sẻ với niềm vui của ông khi ông vớ được luận cương cộng sản của Lê-nin và rồi thì mừng quá, khiến ông đã khóc. "Nó đây rồi".

He he he...Không cười thoải mái sao được khi cái mà mình tìm thấy, bất luận là về sau, có như như thế nào, makeno, miễn là có nhiều người cũng tin và hưởng ứng là được rùi, ông không cần giải thích. Mà tui e rằng, lúc đó, ông có biết gì nhiều đâu mà giải thích, hoặc dẫu có biết chút chút đi nữa thì bộ ngu sao nói, nói ra chúng hoảng lên sao. Với dân chúng là thế, với đám lâu la lục chốt, gồm những bửng đâm cha chém chú, đầu đường xó chợ, du côn láu cá...Ông cũng chả có nhu cầu nói rõ cộng sản là gì, miễn chúng hăng dế lên xông trận là đạt.

Không phải tui cứ nói lấy được, ai không tin thì cứ việc hỏi thật mấy trự "lão thành cách mạng" còn sống, mấy tay đó, trước khi chết, sẽ tâm sự thật. Thứ nữa, nếu ai tin vào chiện cầu bóng, cầu cốt thì cứ việc cầu đồng đi để biết, âm hồn của các "lão thành cách mạng" hiện có hộ khẩu ở âm phủ sẽ không bao giờ dám nói láo, bởi luật ở đó là nếu nói láo thì sẽ bị ma vương cắt lưỡi bỏ vào chảo dầu sôi chiên dòn.

Thiệt là khổ, cứ kêu đấu tố là đấu tố, địa chủ bóc lột hung ác, thì cứ tin là hung ác bóc lột, kêu chém là chém, lịnh bắn là bắn. Không cần tìm hiểu chém để làm gì? Bắn để làm gì?.

Bác nói, Mỹ tàn sát dân miền Nam không thương tiếc, hãm hiếp phụ nữ, đẻ con lai khắp miền. Miền Nam đói khát, nô lệ, cơm không có ăn, áo không có mặc, cuộc sống khốn khổ, bám đít đế quốc, xã hội đồi trụy...Bác bảo đi giải phóng miền Nam thân yêu, thì cứ đi, loa đài kêu réo hằng ngày, họp hội, cán bộ vẫn ra rả như thế, không tin sao đặng?. Vả lại không tin, không theo cũng không được, nó bắt ra tổ phố phê bình, xong cắt tem phiếu, đói bỏ mẹ sao!. Cũng có đôi khi linh cảm man mán, đi thì sẽ chết, nhưng không đi thì cũng chết, đàng nào cũng chết!.

Đám lính đen này nào biết rằng ngài Tổng bí thơ Lê Duẩn đã từng tuyên bố: "Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Sô, đánh cho Trung Quốc"!. Cho nên "dù hy sinh tới đâu, dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho được độc lập”. Nghĩa là, dù có phải hy sinh đến người Việt Nam cuối cùng thì cũng phải đánh.

Thằng đế quốc Mỹ nó có lấy tất đất nào đâu?. VNCH có Bắc tiến để đánh thằng Liên Sô, thằng Trung Quốc đến người lính cuối cùng nào đâu?. Cái độc lập mà bác đảng ta từng tuyên bố, ư là quá lớn, để thực tế hôm nay, thằng Tầu đã cướp cái gì, ở đâu, ai cũng biết. Mưu lược lấy trọn Việt Nam vào 2020 phải hoàn tất qua "Hội nghị thành đô 1990" thì đa số người Việt ở hải ngoại đã biết cũng như một số nào đó ở quốc nội đã mơ hồ hiểu và sẽ hiểu. Vấn đề thuộc Tầu, đảng đã biết nhưng lần này, đảng chỉ đề cao 16 chữ vàng: "Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai" và 4 tốt : "Láng giềng tốt, Bạn bè tốt, Đồng chí tốt, Đối tác tốt". Quan chức lãnh đạo, báo đài, TV cứ lập đi lập lại phương châm này, dân cứ tin, hoặc nửa tin nửa ngờ thì cũng makeno. Quả là độc chiêu.

Chiến dịch đánh tư sản, chương trình hợp tác xã, muốn hay không muốn, dân vẫn vô ào ào, lại phải ký tên tự nguyện đi đón mừng tương lai ở vùng đất mới, tự nguyện ký hiến dâng tài sản, máy móc vào hợp tác xã, chứ nào ai ép buộc đâu. Những diễn tiến ở trào này, cũng lại là độc chiêu chứ không phải vừa. Thời kỳ cả nước ăn chung một món canh "toàn quốc" (nước), kinh tế, xã hội te tua thê thảm, xong đảng tung chiêu mới vào thập niên 90 là đổi mới thì dân cũng đổi mới trở về cái cũ. Phong trào buôn bán kinh doanh, mở nhà hàng quán sá, cây xăng ì xèo...Thế không tin, không nghe theo đảng, thì là gì?.

 


Hôm nay, những ngày đầu năm của 2014, người đứng đầu chính phủ nhà nước lại tiếp tục giở trò mèo lừa phỉnh rằng: ‘đổi mới thể chế và phát huy mạnh mẽ quyền làm chủ của nhân dân’.Thủ Tướng Việt Nam cam kết đổi mới và phát huy dân chủ. Khà khà khà...lại có khối người tin!. Trò mèo vờn chuột vẫn cứ mãi tiếp diễn, nó sẽ tiếp diễn liên tù tì cho đến lúc Việt Nam là Tây Tạng thứ II thì lúc bấy giờ lại mới vỡ lẽ rằng tại ta tin, tại ta ngu!.

Hẳn nhiều người còn nhớ: “Tôi kiên quyết và quyết liệt chống tham nhũng. Nếu tôi không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức ngay.” Đó là nguyên văn lời phát biểu của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi ông nhậm chức Thủ tướng Chính phủ Việt Nam vào ngày 27 tháng 6 năm 2006. Gần 8 năm rồi, điều đó xảy ra chưa?.


Nguyên Thạch






3 comments:

Tám Thơm said...

Tết Tây vừa qua đi, tết Ta lại sắp đến. Ô-sin em rủ bạn Hường đi thăm thày Năm.
Không khí ngày tết Giáp Ngọ bắt đầu bừng lên hương xuân nồng ấm. Ở chợ, người đi chợ đông hơn và mặc áo đẹp hơn bình thường. Giàu nghèo gì đi nữa, cũng có 3 ngày tết - thịt mỡ dưa hành, câu đối đỏ - vui xuân áo đẹp, lại có bánh chưng xanh.
Những ý nghĩ về ngày xuân cứ luẩn quẩn mãi trong đầu của hai đứa em. Hai đứa nắm tay nhau, tung tang tới nhà thày Năm ở ven sông, tuy không nói với nhau lời nào, nhưng ánh mắt nhìn nhau vui that là vui.
"Sao mày không nói gì vậy hả con ô-sin ?".
"Tao đang nghĩ về ngày tết sắp đến, còn mày thì sao ?.
"Tao linh cảm tết năm nay có cái gì là lạ "
Hường vừa nói dứt lời, hai đứa đã chạm ngõ thày Năm, tiếng con chó bẹc-rê già lại sủa vang ... con khỉ già vẫn vậy - nhảy nhót chào hỏi chét chét.
Thày Năm đứng trước cửa nhà, nụ cười rang rỡ chào đón hai đứa em.
"Biết các con sắp đến, thày đợi ở đây ".
"Chúng con chào Thày, Thày mạnh giỏi ? ".
"Gặp các con là thày vui rồi, mời các con vào trong nhà ".
Hai chậu kiểng quit no tròn để giữa nhà, toả mùi thơm that dễ chịu, thày Năm hiểu ý nên nói:
" Thằng cháu cán bộ ngoài Đà Nẵng gửi biếu đó, các con thấy đẹp không ? ".
"Đẹp, nhiều trái và it lá quá".
"Phải chăm bón chuyên nghề mới có quit kiềng như vậy đó con ".
"Các con ngồi chơi, thày đi đun nước sôi pha trà, tiện có vài ký trà xanh Thái Nguyên - thằng cháu ngoài Hà Nội gửi vô ".
Hai đứa reo lên :
"Trưa nay, lần đầu tiên, Thày có trà xanh đãi chúng con ".
"Nghe nói trà xanh pha bằng nước mưa đun sôi - sẽ ngon tuyệt vời, phải không Thày ".
" Trước đây không có trà xanh để ghiền, nhưng thày cũng nghe dân ghiền uống trà xanh nói vậy ".
Trong khi Thày Năm loay hoay nhóm bếp nấu nước sôi, chúng em vội bày lên bàn những đồ ăn nấu sẵn và trái cây mua ngoài chợ - tất cả bày lên bàn, sẵn sang bữa trưa cho 3 thày trò.
................................
Trưa nay, cả 3 người có vẻ đói hơn những lần trước, nên bữa cơm trưa đã hoàn tất thật nhanh gọn.
Cả 3 người đang nhâm nhi chén trà xanh thơm tự nhiên dễ chịu.
Ô-sin em nghĩ, thật sự bây giờ mới gọi là trà đàm, vừa uống vừa nói chuyện ...
Ô-sin em lên tiếng :
" Trước đây, con có dịp đi theo ông bà chủ con sang La-va-ga bên Mỹ, và hứa với Thày và con Hường, sẽ kể một vài câu chuyện con nghe lóm được ".
Hường tiếp lời:
"Mày còn đợi lúc nào mới bật-mí ra hả con ô-sin ?."
"Bên đó, có nhiều tiểu bang miền Bắc Trung Mỹ, khí hậu lạnh lẽo, dân cư thưa thớt, nên chánh phủ các tiểu bang này khuyến khích dân chúng di dân tới lâp nghiệp, làm ăn buôn bán ... lợi dụng việc này nên CSVN đã tạo lập được những đầu cầu để âm thầm gửi người sang Mỹ - trước là đi du học, lập gia đình, tạm trú ... sau là định cư vĩnh viễn. Từng bước một, chậm nhưng chắc chắn, họ mua nhà cửa, đất đai, nông trại... xây dung các cơ sở kinh doanh khá lớn. Mỹ biết hết - biết tất cả, vì nó nằm trong chương trình chiêu dụ tài phiệt đỏ CSVN, đổ tiền vào túi của Mỹ. Tiền đô xuất ngoại kinh doanh, nay lại trở về lòng bàn tay của Mỹ - tư bản Mỹ chơi ngọt như bàn tay thép bọc nhung.
Có nhiều nhóm tư bản đỏ đã khá mạnh dạn, dám mua nhà và kinh doanh tại các thành phố xung quanh lít-tơ Sài-gòn - họ còn gọi là thủ đô người tỵ-nạn, một số cán bộ CS "nằm vùng" đã từ từ tìm cách làm quen người khác và lộ diện tự nhiên. Con đã có dịp theo ông bà chủ con đến thăm một gia đình bạn thân của ông chủ con ở vùng nói trên.
Nhà của họ lớn lắm, khoảng hơn 6 phòng ngủ, có hồ bơi riêng sân sau nhà, có bếp ngoải trời và một vườn hoa thật trang nhã. Nghe nói chủ nhà có ghe riêng, đưa vợ con vượt biên, và sang Mỹ từ năm 1978. Như vậy, người tỵ nạn CS và nhóm nhỏ CS cao cấp nằm vùng đã bắt đầu song trà trộn vào nhau, như một tập thể vong quốc.
(vi ly do ky thuat, xin xem tiep ky sau)

Tám Thơm (tiếp theo) said...

Ô-sin em làm một ngụm trà xanh, rồi tiếp tục câu chuyện còn dở dang :
"Các cụ già xưa thường nói: ngâm lâu cứt trâu thành đất - bọn cán bộ CSVN nằm lâu trong các cộng đồng người Việt tỵ nạn CS, đã biến mình thành những người Việt tỵ nạn CS một cách dễ dàng. Họ đang song chung với nhau, chẳng ai có thì giờ để ý đến nhau - ăn nhậu chung, đi chơi chung với nhau ... như cá mè một lứa, những tên CS vô thần ngày nào, nay đã trở thành các tín đồ Tin Lành hay tín đồ Công Giáo - bọn giả hình này hay nói về Thánh Kinh và thường tham gia các lớp học ở Nhà Thờ này nọ.
Bọn họ rất than với nhau, giúp đỡ nhau về việc học cũng như việc làm.
Họ biết rất rành rẽ con đường tiến lui của họ. Nhập gia phải tuỳ tục, chẳng có nhà nào rộng rãi và chơi đẹp bang nhà Mỹ cả.
Trong một dịp, họ tụ tập ăn mừng Lể Tạ Ơn - họ ăn các món ăn giống Mỹ như có gà tây đút lò, khoai tây bột nấu giống như cháo đặc, họ còn làm món giả cầy nướng thơm phức ... bia uống xả láng như nưóc lã, ăn to nói lớn như đang ở Hà Nội.
Một lần con nghe họ nói Nguyễn Tấn Dũng lên là xong ngay, con that không hiểu họ nói về chuyện gì, vậy Thày nghĩ gì về việc này ?."
Em nhìn Thày Năm để chờ câu trả lời .
Thày Năm một thoáng trầm tư, rồi đáp :
" Các con biết đấy, tất cả bọn cán bộ CS chỉ là một duộc - một bè lũ với nhau, có ăn thì chia sẻ để bảo vệ chỗ đứng của bọn họ. Dù báo chí có tung tin phe này đang đấu đá với phe kia quyết liệt - tất cả chỉ là một hình thức cho dân nghe để xả xú-bắp mà thôi. Cái kiềng 3 chân : trọng lú - tư sang và 3 "Ếch" còn rất vững chắc, nếu có sự gì thay đổi - chỉ là thay đổi cái tên cho đẹp long dân đang khao khát, còn tất cả vẫn là bọn họ - nghĩa là chánh quyền CSVN vẫn cấu kết và làm ăn chung với bọn thời cơ (tư bản đỏ đen). Trừ phi, dân chúng can đảm đứng lên ủng hộ mạnh mẽ cho các nhà trí thức - đang lieu mình dấn thân tranh đấu cho dân quyền..."


(xem tiếp kỳ sau)

Tám Thơm (tiếp theo) said...

Thày Năm ngưng nghỉ đôi chút rồi nói tiếp :
" Để thày nói tiếp về đ/c Nguyễn Tấn Dũng, người này tuy sinh trưởng ở mien Nam nước ta, đa số chúng ta thường nghĩ người mien Nam tánh tình phóng khoáng, vui vẻ, dễ chịu ... nhưng ở con người đặc biệt này thì khác hẳn, ông ta khắc nghiệt và tham lam vô đáy - không có tài ăn nói, nhưng lại khéo chiêu dụ và níu kéo thành bè nhóm cho riêng mình. Các con thấy, từ một chức vụ thủ tướng truyền thong bù nhìn - nhưng khi chức này lọt vào tay hắn, hắn đã "nước lã quậy nên hồ", điều đó chứng minh hắn phải có một cái tài nào đó, như tài bán nước hại dân là một trong những tuyệt chiêu của hắn ...
Một người dám đứng mũi chịu sào, ký kết các văn kiện mua bán khí cụ quốc phòng, máy bay dân dung, khế ước xây dung các nhà máy điện nguyên tử, bán tài nguyên quốc gia cho ngoại bang ... tên này chắc chắn không phải là một người bình thương.
Qua tay hắn, đất nước chúng ta đang mắc nợ ngập đấu ngập cổ. Tài phiệt quốc tế bây giờ muốn đòi nợ, chỉ còn cách duy nhất níu cái đầu của hắn, và mong hắn song dai hơn để đủ thời gian họ có thề lấy lại vốn và lời. Bố bảo " trọng lú" và bè lũ cũng không dám để hắn về vườn - điều này hắn mong lắm nhưng chưa làm được. Nhiều phe nhóm trong đảng CSVN còn vu cáo hắn có mưu đồ muốn trở thành Tổng Thống, điều này chỉ có kẻ ngây ngô mới nghĩ ra như vậy. Đánh bài chuồn hay hạ cánh an toàn là điều hắn ước mơ từ lâu.
Trọng Lú và Sang chum chím có bao giờ thích hắn đâu, nhưng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, vì đang ở thế chân vạc khá ổn định, tuy là nhất thời nhưng còn hơn không có gì cà. Thật sui sẻo cho đất nước mình bị bọn CS quái ác thong trị, sau gần 70 chiếm ngự địa vị dẫn dắt dân mình đi trong hang hẽm tối tăm - thiếu văn minh và tri thức dân tộc".
Thày Năm nấc lên nghẹn ngào, khóc mà không còn giọt lệ nào rơi. Oi dân tộc ta sao mãi vướng mắc với bọn giặc ôn dịch này hả Ông Trời "
Thày gục đầu yên lặng ...
Hai đứa em tuy không hiểu nhiều về thế sự, nhưng hiểu Thày đang bị "sốc" vì thời cuộc còn nhiều đau thương chất ngất chưa ai giải toả được.
Hai đứa em lẳng lặng chào Thày ra về, vì năm hết Tết đến mà sao long mình vẫn nặng trĩu lo âu cho vận nước đong đưa, vì còn cộng sản thì dân mình còn đau khổ.

(xin hết, gặp nhau kỳ tới).