Blogger Widgets

Wednesday, December 18, 2013

Thời Mạt Pháp, Qui Y Phật Qui Y Pháp Coi Chừng Tăng

QLB
 - Nghe lời phát biểu của Đức Tăng Thống Thích Quảng Độ trong cuộc phỏng vấn về giáo chỉ số 10 giải nhiệm chức viện trưởng Viện Hóa Đạo và chức chủ tịch văn phòng II Viện Hóa Đạo. Sau đó đọc thêm những bài viết khác về những nội tình tạo nên những sư việc trên tôi cứ nghĩ :

Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất đang ở trong một giai đoạn phân hóa trầm trọng có thể do sự đánh phá của cọng sản và cũng có thể do sự hành xử thiếu khôn ngoan của những người lãnh đạo của chính giáo hội.

Nhưng khi đi sâu vào vấn đề tôi thấy có đề cập đến vì Pháp Nạn, Quốc Nạn, Tiền Nạn (70.000 Đô), Ngoại Bang Nạn và sự từ chức của hàng loạt cấp lãnh đạo của giáo hội nên tôi muốn có vài hàng.Giáo hội PGVNTN, là một giáo hội được thành lập ở Miền Nam Việt Nam, đã từng làm chính quyền Miền Nam Việt Nam bao phen đau đầu nhức óc, là một trong những yếu tố đưa đến sự sụp đổ của chính quyền dân chủ non trẻ của Miền Nam Việt Nam, là một tổ chức đã sản xuất ra một Thích Đôn Hậu mà 6.000 oan hồn tại Huế năm Mậu Thân ở dưới địa ngục đang hỏi “ Sao thẩy vô hậu như rứa ?”. một Thích Trí Quang mà cả triệu oan hồn nằm dưới lòng biển Đông đang chờ đợi để hỏi một câu “ Sao trí óc thầy đen tối như thế ?” và một Thích Nhất Hạnh hiện nay là một vị sư đang bị người đồng hương đàm tiếu chê bai nhiều nhất trong thế giới ảo.

Nay giáo hội PGVNTN không chịu sát nhập vào giáo hội quốc doanh do cọng sản chủ trương mà còn đứng lên tuyên bố nhiều lần muốn giải trừ Quốc Nạn cọng sản, tuy chưa có hoạt động nào nổi bậc để được đánh giá tích cực nhưng cũng không đáng bị chê trách nên phong trào đấu tranh dân chủ trong nước đặt nhiều hy vọng vào giáo hội vì tiếng nói của giáo hội là tiếng nói có trọng lượng, có nhiều người nghe nhưng nay hàng ngũ lãnh đạo của giáo hội lại đang đấm đá nhau đến mức có thể làm tan hoang cả giáo hội làm thất vọng bao nhiêu người và làm cho tiến trình đấu tranh dành dân chủ trong nước chậm lại vì mất một cánh tay, mà lại là cánh tay mặt.

Khi Đức Phật Thích Ca đắc đạo rồi, Ngài còn ngồi dưới cây ba la bảy ngày, nghĩ bụng, “Ta nay đã thành chánh quả, bản nguyện đã được viên mãn, nhưng cái đạo pháp của ta rất mầu nhiệm, Chỉ Có Phật Với Phật Mới Biết Được, còn hết thảy chúng sinh ở trong đời ngũ trọc này vì tham dục sân uế ngu si tà kiến kiêu mãn che lấp, làm thế nào mà hiểu được đạo pháp của ta. Nếu ta đem đạo pháp ấy truyền ra, chúng sinh tất mê hoặc, không tin theo và buông lời phỉ báng, thành ra phải tội ra phải tội“. Nhưng sau Ngài nghĩ lại, “Ta đã phát nguyện tu thành Phật để cứu chúng sanh, lẽ nào tự giác mà không giác tha, để chúng sanh chìm đắm ở chỗ sinh tử“. Ngài nghĩ như thế rồi đứng dậy đi thuyết pháp. Chỗ này có sách ghi chép Phạm Thiên và Đế Thích thấy ngài đắc đạo mà không muốn đi thuyết pháp, bèn xuống kêu nài, Phật mới ưng chịu.

Ngài dùng đức từ bi bác ái mà dạy người và tùy phương tiện để phổ độ chúng sanh lời dạy của ngài nếu tôi nhớ không lầm thì không có lời nào kêu gọi cần tiền xây chùa cho to cả và chính ngài là một vị Phật đã đắc đạo mà còn lo lắng không thể độ được chúng sanh thì những vị tu hành đang ở trong cõi ta bà này chưa đắc đạo cũng đừng nên tự mãn cho mình có thể độ được người khác.

Đức Phật Thích Ca Mầu Ni có đề cập đến Thời Mạt Pháp, là thời mà Pháp đã được Tăng Ni diễn đạt ba láp và rậm rịt như cánh rừng nên khi thuyết thì chẳng có ai nghe. Thời quỉ vương vào chùa ngồi ngang hàng với Phật Tổ nên ma tăng, ác tăng, dâm tăng, công an tăng, quốc doanh tăng cũng vào theo. Chùa là nơi ăn uống mua bán nói năng bàn định trăm chuyện ồn ào nên có người gọi là tiệm Phật.

Phật Giáo tại Việt Nam đang biến thái thành một đạo thờ cúng loạn xạ. Chùa chiền ở Việt Nam đang biến thành những địa điểm đầu tư dễ kiếm ra tiền. Thời Mạt Pháp không chỉ được thấy ở Việt Nam còn lan qua đến miền Đông nước Mỹ nơi tôi đang cư ngụ chỉ vài chục ngàn dân Việt mà có đến 32 cái chùa. Có thầy còn khoe một mình “run” hai ba cái chùa. Tuần nào không chùa này thì chùa khác tổ chức cơm chay gây quỉ, văn nghệ, nhạc hội, dạ vũ tại các tiệm ăn hay tại chùa để kiếm tiền xây dựng chùa. Nhiều chuyện ồn ào xảy ra từ trong chùa ra đến cộng đồng lên báo chí và ra cả tòa án của Mỹ.

Hàng ngũ tăng ni thì cũng mặc áo cà sa cạo đầu như xưa nhưng chẳng biết ai là cán bộ tôn giáo của cọng sản đưa qua đội lốt tăng ni ai là tăng ni thật sự và ai là kẻ đang kiếm tiền bằng cái dóp không chảy mồ hôi. Thỉnh thoảng tôi cũng có gặp một vài vị rất trẻ mặc áo tăng ni ngồi ăn trong các tiệm phở tiệm bún, đứng xin tiền trước chợ hay trong các văn phòng dịch vụ gởi tiền về Việt Nam.

Ngày xưa còn nhỏ, từ sáng tinh mơ lúc hoa cỏ còn mờ hơi sương tôi thường theo thầy me lên chùa lạy Phật. Ngày nay thầy me đã qua đời tôi một mình đi lên chùa và thường nhắm những chùa của gíáo hội PGVNTN mà vào lạy Phật. Nay nghe mấy thầy đang đấm đá nhau mà bức xúc viết vài hàng không được nhã nhặn lắm với mấy thầy xin mấy thấy tha cho tôi một nước và tha luôn cho cả Đạo Phật.

Từ câu chuyện trên tôi bổng nhớ lại người bạn tù Thiếu Úy CSQG Phan Đình Thầm là một bô xương người biết di chuyển sau 6 năm tù chẳng có ai thăm nuôi. Một hôm anh bị bọn anten trong đội đưa xuống sàn và bị tố cáo : Một người không có thăm nuôi thì đào đâu ra hai lon gạo để đưa cho anh nuôi đem đi nấu trong hai tuần vừa qua. Anh trình bày mỗi ngày đi làm vể qua đám ruộng anh ngắt một bông lúa giấu trong túi quần đêm về nằm không ngũ cúp từng hạt lúa bóc võ thành gạo để dành được 2 lon để nấu ăn.

Mấy hôm nay tôi đọc trên báo mạng thấy 10 em nhỏ là Lê Hùng, Nguyễn Tường Thụy, Lê Hồng Phong, Lê Thị Công Nhân, Lê gia Khánh, Nguyễn Anh Dũng, Nguyễn Thị Huấn, Trương Văn Dũng, Trần Thị Nga, Ngô Quỳnh hùn với nhau được số tiền 2 triệu ( 100 đô ) để lập hội Bầu Bí Tương Thân quyên tiền thăm nuôi giúp đỡ những tù nhân lương tâm và dân oan.

Tôi nghĩ các em là những người có hạnh Bồ Tát vì các em đã thấy được nỗi khổ của con người và đang làm cái việc rất thiết thực là độ người đang sống trong lúc những vị mà tôi đã từng gọi là thầy lại thường độ người chết mà không biết có độ được hay không được, giá một lần độ vài trăm đô mà vẫn chưa vừa lòng.

Phật Giáo là một tôn giáo. Tôn giáo là duy tâm. Cọng sản là duy vật. Duy tâm và duy vật không thể đồng hành mà trái lại xung khắc. Pháp Nạn là do chủ nghĩa cọng sản mà ra. Quốc nạn cũng do cọng sản mà có. Pháp Nạn khổng thể giải trừ khi Quốc Nạn chưa được giải trừ. Pháp Nạn không cần giải trừ mà khi Quốc Nạn được giãi trừ thì Pháp Nạn tự động được giải trừ nên Quốc Nạn phải được ưu tiên được giải trử. Quỉ Vương không còn thì ma tăng ác tăng dâm tăng quốc doanh tăng trở thành ngưởi lương thiện nhưng nay là Thời Mạt Pháp cần phải coi chừng.

Nhất Hướng Nguyễn Kim Anh

No comments: