QLB - Cộng Sản phát triển và vững mạnh nhờ ở bạo lực và lừa dối. Bạo lực có kết quả tức thời nhưng có giới hạn về mặt ảnh hưởng đường dài bởi vì vượt qua một mức độ nào đó thì sự phản kháng trở thành cực kỳ mãnh liệt không có bạo lực nào có thể ngăn chặn nổi. Hiểu rõ nguyên lý này nên Cộng Sản rất chú trọng đến mặt thông tin tuyên truyền (mỹ từ là giáo dục tư tưởng nhưng thực chất là nhồi sọ, tẩy não). Bạo quyền Cộng Sản luôn nắm giữ toàn bộ phương tiện về thông tin, truyền thông đại chúng cũng như giáo dục, đào tạo để chúng có thể bóp méo lịch sử, che giấu sự thật, lừa bịp nhân dân để phục vụ cho quyền lợi của chúng. Cùng với bạo lực để đàn áp, cầm tù, thủ tiêu những người có sự suy nghĩ độc lập không thể nhồi sọ được, Cộng Sản đã khá thành công trong việc duy trì quyền lực qua sự đồng thuận máy móc của người dân với bất cứ những gì chế độ đưa ra.
Sự phát triển của khoa học kỹ thuật và nhất là mạng thông tin hoàn cầu đã đe dọa nghiêm trọng đến quyền lực thống trị của Cộng Sản vì chúng không thể kiểm soát và độc quyền về tin tức và sự thật nữa. Nhờ sự liên lạc dễ dàng hơn, có được nhiều tin tức hơn, người dân Việt và cả đảng viên CSVN thấy dần sự thật đã bị bưng bít lâu nay bởi đảng CSVN.
Sự mở cửa với thế giới bên ngoài từ chính sách “Đổi Mới” cứu người dân Việt khỏi nạn đói (vì chính sách ngu xuẩn của bạo quyền CSVN) và nhằm cứu đảng CSVN thoát khỏi sự nổi dậy của toàn dân khi đã bị dồn tới bước đường cùng của nghèo đói và bất công. Sự mở cửa này cũng đồng thời làm cho rõ nét bản chất tham lam ngu xuẩn của giai cấp cầm quyền CS, cho người dân thấy rõ bạo quyền phục vụ cho ai. Trong nền kinh tế què quặt XHCN của thời bao cấp, dưới sự kềm kẹp, bưng bít của bạo quyền, người dân chỉ thấy được việc xảy ra tại địa phương nếu có điều kiện tiếp cận sự việc, sự khác biệt giữa bè lũ cầm quyền và đại đa số người dân chỉ là “đài, đồng, đạp”, những móc ngoặc trong bóng tối, hay trong bữa ăn mà họ khó lòng thấy được. Khi sự thay đổi trong nền kinh tế để người dân từ chỗ đói ăn tới chỗ cơm có thịt thì sự khác biệt của bè lũ cầm quyền và phần lớn người dân lao động cũng được phóng đại rõ ràng hơn. Cộng với thông tin liên lạc mở rộng hơn người dân có thể thấy rõ hơn bản chất vô luân, xấu xa, tham lam, hợm hĩnh của bè lũ cầm quyền trên toàn đất nước qua các siêu xe, “chân dài”, các món “khủng”, … mà đám cầm quyền hưởng thụ trên khổ đau mà người dân phải gánh chịu.
Trong hàng ngũ đảng viên CSVN, trong hệ thống công cụ bạo lực để đàn áp người dân, bảo vệ chế độ cũng có nhiều rạn nứt trầm trọng do sự bất đồng về quyền lợi, về tư tưởng. Sự bất mãn càng ngày càng dâng cao qua các hành động đê hèn nhục nhã của bạo quyền CSVN, buôn dân bán nước, đàn áp đồng bào, chà đạp nhân quyền, dân quyền, công khai cướp đất, cướp nhà dân để thủ lợi riêng, làm lộ rõ bản chất “Hèn với giặc, Ác với Dân”, phục vụ ngoại bang kẻ thù dân tộc. Để cứu vãn tình hình CSVN tung ra trò lừa bịp “Sửa Đổi Hiến Pháp” để đánh bóng lại bộ mặt quá thảm hại của bạo quyền CSVN.
Với thủ đoạn cũ rích bạo quyền CSVN đã xử dụng lâu nay, chúng kêu gọi đóng góp ý kiến thẳng thắn chân thực “không có vùng cấm”, để rồi theo đúng bài bản đã định sẵn, tuyên bố hiến pháp mới được “toàn dân đóng góp” “thể hiện ý muốn nhân dân” theo ý “đảng ta” tiếp tục cai trị. Với thế giới bên ngoài chúng có bộ mặt dân chủ “thế dân hành đạo” thẳng tay đàn áp những người khác chính kiến đã “theo thế lực thù địch phá rối trị an”.
Đúng như dự đoán của bạo quyền, có “nhóm 72 vị nhân sĩ, trí thức xhcn” hăm hở xin phép được góp ý vào bản Hiến Pháp. Cách hành xử của “nhóm 72” này rất vừa ý bạo quyền vì đám “tinh hoa trí thức” (theo nghĩa của Mao Chủ Tịt) phải van xin nài nỉ để đảng CSVN ban phát cho một chút cái mà CSVN đã cướp sạch của toàn dân. Sau đó CSVN sẽ "cao thượng" sửa đổi bản Hiến Pháp mới chút đỉnh theo “đề nghị của các nhân sĩ trí thức” và ban bố cho một số ghế đại biểu quốc hội. Thế là các “nhân sĩ trí thức xhcn” sẽ “hồ hởi phấn khởi” xông vào với bao nhiêu tuyên bố hứa hẹn mỹ miều tới đám dân đen. Và CSVN sẽ tiếp tục lãnh đạo với “bộ mặt dân chủ mới toanh vừa được tu sửa với sự góp sức của nhóm 72” mà bản chất vẫn như cũ không thay đổi.
Vở tuồng này chẳng có gì mới lạ vì đã được diễn cách đây mấy mươi năm trước với các diễn viên khác trong gánh hát Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam – Thành Phần Thứ Ba. Tuồng cũ với kết cục ai cũng biết nhưng không thiếu người muốn diễn cho ngày hôm nay. Chỉ có đám dân đen còng lưng ra “cố chịu cực rồi tiếp tục chịu khổ” cho bạo quyền bọn chúng diễn hề cai trị.
Tuy nhiên, sự tình lại đi ngoài dự tính vì đám “thông tin lề dân” phản đối, lý luận chính xác quá làm dân đen mở mắt thêm ra, còn bị thêm sự đấm đá tranh giành quyền lợi của các “đầy tớ nhân dân” đẩy Tổng Lú vào tình trạng quá căng thẳng vọt miệng nói sự thật tại Vĩnh Phú. Đổ thêm dầu vào lửa là anh Nguyễn Đắc Kiên rồi bọn “lề dân” tạo thành phong trào “Công Dân Tự Do”. Dân đen nghe sự thật từ miệng Tổng Lú xong quá phẫn khích đổ xô vào ký tên ủng hộ “Công Dân Tự Do” và “Kiến Nghị 72” như lời công khai phản đối bạo quyền.
Vì vậy “nhóm 72” không thể diễn hết vở tuồng đã được dàn dựng công phu của bạo quyền. Tuy nhiên, vẫn có thắc mắc về bí quyết “trường sinh bất tử” “trẻ mãi không già” của quý vị trong nhóm “kiến nghị 72”. Làm sao các vị ấy có thể giữ được bộ não luôn ở thời điểm mười mấy, hai mươi tháng tuổi dù thời gian qua mau, để có thể tiếp tục hồn nhiên và ngây thơ diễn tuồng với bạo quyền CSVN, tiếp tay kéo dài sự đau khổ cho đồng bào, cho dân đen ít học, thấp cổ bé miệng nhỉ ?
Giả dụ quý vị ấy thành công trong việc sửa đổi Hiến Pháp của đảng CSVN, rồi tiếp theo là cái gì ? Là bộ mặt của CSVN được "72 nhân sĩ trí thức" sơn phết thành khuôn mặt dân chủ ? Là đất nước tiếp tục trong kiềm kẹp CS, đồng bào tiếp tục bị mất nhà mất cửa mất chồng con vì bọn cướp ngày ? Lấy gì bảo đảm rằng bạo quyền CS sẽ thi hành HP mới, khi tất cả đếu là công cụ bào vệ Đảng ?
Như đã dẫn trước đây trong bài “Cáo Giữ Chuồng Gà”, đảng CSVN do HCM thành lập, đào tạo, lãnh đạo cùng với bản Hiến Pháp 1946 cũng có phần HCM dự thảo, phê chuẩn, và thi hành. Cùng lúc HCM cũng là người đứng đầu cao nhất của cái VNDCCH mà có sự tôn trọng chút nào quyền của người công dân trong bản Hiến Pháp 1946 đó hay không? Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm đã chứng minh hùng hồn cho câu trả lời. Đó là nếu đem nguyên bản Hiến Pháp của các nước dân chủ tiến bộ nhất trên thế giới hiện nay về Việt Nam mà đảng CSVN vẫn còn nắm quyền thì cũng chẳng thay đổi được gì, vì không bao giờ bạo quyền CSVN tôn trọng Hiến Pháp hay chịu chia xẻ quyền lực. Dưới mắt CSVN, giá trị của Hiến Pháp còn thua tấm băng vệ sinh phụ nữ đã xử dụng. Hơn nữa, bản chất CSVN là tay sai ngoại bang không đặt quyền lợi quốc gia, dân tộc làm đầu thì làm sao có sự thay đổi nào tốt hơn cho tổ quốc và dân tộc Việt Nam?
Hãy nhìn vào thực tế xã hội, vào đời sống của người dân trước khi cộng sản thống trị với hiện nay mà so sánh để đánh giá công hay tội của CSVN đối với quốc gia và dân tộc. Với miền Bắc thì so với khi thực dân Pháp đô hộ, với miền Nam thì trước năm 1975, những gì trước kia chỉ là những trường hợp cá biệt, lẻ tẻ nay trở thành nhan nhản đầy dẫy khắp nơi, “chuyện thường ngày ở huyện”, người dân càng ngày càng bị chà đạp, áp bức, khổ đau và nghèo khó, xã hội càng ngày càng băng hoại, mục nát, tài nguyên càng cạn kiệt. Nói chung thua kém trước khi bị cộng sản cai trị nhiều. Không những vậy, nếu nhìn ra thế giới bên ngoài và so sánh cho cùng thời điểm, đất nước chúng ta đã không tiến lên mà còn thụt lùi so với bên ngoài. Dù cho có bao tuyên truyền xảo trá để che giấu sự thật, đổ lỗi cho bên ngoài, sự thật cho thấy đảng CSVN đã có tội đưa đất nước và dân tộc tới chỗ lầm than, kiệt quệ có thể diệt vong. Như vậy đảng CSVN sao có tư cách để tiếp tục lãnh đạo cai trị đất nước?
Có câu nói “tiếp tục lập lại lỗi lầm cũ mà nghĩ sẽ có kết quả khác biệt là chứng minh của sự điên cuồng”. Quý vị “trí thức” đang làm công việc đóng góp xây dựng đảng CSVN, sửa đổi Hiến Pháp mong mỏi là sẽ có kết quả khác biệt hơn, tốt đẹp hơn cho người dân Việt xin đọc kỹ lại câu trên. Chưa nói tới chữ “thức”, chữ “trí” của quý vị đã có vấn đề nghi hoặc rồi.
Như đã phân tích ở “Cáo Giữ Chuồng Gà”, trong chủ thuyết cộng sản với thế giới đại đồng không có biên cương quốc gia. Các đảng cộng sản đều là một bộ phận dưới sự lãnh đạo của cộng sản quốc tế. Với chủ thuyết cộng sản không có dân tộc mà chỉ có giai cấp. Dân tộc là tập hợp trong đó có đủ các thành phần trong xã hội mà cộng sản chủ trương đấu tranh giai cấp tiêu diệt các thành phần khác thì làm sao kết hợp được dân tộc. Người cộng sản thuần túy (cộng sản chính hiệu) không có khái niệm quốc gia và dân tộc. Không những vậy, với cộng sản khái niệm quốc gia và dân tộc là sự cản trở cần tiêu diệt để tiến lên chủ nghĩa cộng sản. Vì vậy quốc gia và dân tộc trong ngôn ngữ cộng sản chỉ là khẩu hiệu trong giai đoạn để giành lấy quyền lực.
Chủ thuyết cộng sản tự nhận đã nắm vững quy luật tiến hóa xã hội, quy trình lịch sử đó là loài người phải đi tới chủ nghĩa cộng sản. Vì vậy đảng cộng sản là phương tiện duy nhất để đưa con người tới mục đích đó và tự cho nó quyền lực tối cao quyết định toàn bộ các phương diện trong cuộc sống và xã hội. Theo lý thuyết cộng sản, các khái niệm như xã hội dân sự, dân chủ, tự do, dân quyền … đều là tàn dư của giai đoạn chuyển tiếp dân chủ tư sản trên con đường đi tới chủ nghĩa cộng sản và không thich hợp cho việc xây dựng chủ nghĩa xã hội. Chuyên chính vô sản là tập trung quyền lực để cưỡng bách tất cả đi theo con đường của đảng cộng sản vạch ra và tất cả các đối lực đều phải bị đập tan bằng bạo lực. Và dân chủ, tự do, dân quyền, nhân quyền, xã hội dân sự, … tất cả đều là trở ngại trên con đường xây dựng chủ nghĩa cộng sản.
Tuy nhiên, các xã hội văn minh tiến bộ (đã và đang hiện hữu trên thế giới) hoạt động và tiến hóa hoàn toàn trái ngược với lý thuyết cộng sản trên các mặt kinh tế, chính trị, và xã hội. Trong các xã hội đó, quyền tư hữu, dân chủ, tản quyền, tam quyền phân lập, nhân quyền, dân quyền được tôn trọng tối đa và là nền móng cho sự phát triển xã hội và đem lại hạnh phúc cho tất cả mọi thành phần trong xã hội đó. Điều chính yếu nơi các xã hội này là tất cả các khái niệm trên được thực hành trong đời sống hàng ngày chứ không chỉ hiện hữu trên giấy tờ khẩu hiệu như trong các nước cộng sản. Vì vậy, yêu cầu hay kiến nghị để các khái niệm trên hiện hữu trên văn bản giấy tờ chẳng có một tác dụng nào cả, ngoại trừ đánh bóng cho chế độ, tiếp tay cho sự chà đạp trên quyền làm người của dân Việt.
Đọc các bài viết chỉ trích những sai lầm do tập đoàn lãnh đạo Hùng Dũng Sang Trọng đương thời gây ra của các tác giả đảng viên ĐCSVN như Đào Tiến Thi, Bùi Văn Bồng, Nguyễn Trọng Vĩnh…. độc giả rất thích thú hưởng ứng đồng tình. Nhưng dưới những ngòi bút chỉ trích gay gắt ấy, có bao giờ các tác giả này dám đề cập phân tích đến căn nguyên, cội rễ của những sai lầm “chết người” của hiểm họa mất nước do tội đồ CSVN Hồ Chí Minh gây ra? Họ cứ mãi như những con vẹt, thay phiên chỉ trích những tha hóa, suy đồi chỉ bắt đầu từ sau 1975.
Thử hỏi,
- công hàm Phạm Văn Đồng sau 1975 à ?
- CCRĐ, ai chỉ đạo nếu không là HCM và ĐCSVN, sau 1975 à ?
- Nhân Văn Giai Phẩm, sau 1975 à ?
- Và với “đạo đức HCM”, ai giết Nông thị Xuân? Ai giết bà Nguyễn Thị Năm - Cát Thành Long? Ai viết bài “Địa Chủ Ác Ghê” ký tên C.B? sau 1975 à ?
Và còn biết bao thủ tiêu, ám sát chưa được bạch hóa từ lúc miền Bắc bị đặt dưới ách cai trị của HCM và ĐCSVN
Xin hãy thôi ca ngợi “đạo đức HCM” và trích dẫn các “lời” bác nói: kệch cỡm và lố bịch lắm. Hãy trích dẫn việc bác làm và kết quả.
Thưa các vị Trí thức,
Quí vị có hai chọn lựa:
hoặc Phản Bội Dân Tộc Tổ Quốc làm kẻ nội xâm đáng nguyền rủa dưới nhiều hình thức
hoặc Bỏ Đảng đồng hành cùng nhân dân.
1. Phản Bội Tổ Quốc
- là tiếp tục đi theo con đường Vũ Như Cẩn – Vẫn Như Cũ. Quý vị có thể tiếp tục làm cái loa của đảng CSVN, nói và suy nghĩ những gì đảng CSVN cho phép để được đầy đủ bổng lộc từ đảng CSVN ban phát – vinh thân phì gia, tọng đầy rượu thịt, hưởng thụ thừa mứa vật chất cho thỏa mãn thân xác thấp hèn vì “còn đảng còn mình” đám dân ngu chết cũng chẳng liên quan gì tới quý vị.
- là tiếp tục trung thành với đảng của quý vị, đóng tuồng dân chủ phản biện ra điều chế độ cũng có dân chủ, có tiếng nói “trung thực” để đánh lừa dân đen, để đánh lừa chính bản thân quý vị, và cuối cùng cũng quay về điệp khúc “đảng có công với dân tộc, đảng không sai lầm, đảng phải lãnh đạo đất nước, phải tin tưởng vào đảng” dù một người có trí khôn dưới trung bình cũng biết rằng đó là những dối trá trắng trợn, những phi lý cực độ để quý vị có thể mưu cầu sự yên ổn cho bản thân, để bảo vệ chút ân huệ còn sót lại của đảng ban phát cho những ngày tháng cúc cung phục vụ đảng đã qua của quý vị.
- là im lặng trước bất công, với cái Ác xảy ra trước mắt vì hèn hạ khiếp nhược, nhưng luôn tự hào và khoe khoang những “thành tích” của quý vị đóng góp xây dựng quyền lực cho đảng trong quá khứ, mà không chấp nhận sự thực hiển nhiên là quý vị đã đồng lõa tích cực trong việc đảng CSVN đưa Việt Nam tới cảnh khốn cùng ngày hôm nay. Quý vị vẫn trung thành với đảng của quý vị, nên không thể nào làm gì có thể tổn hại tới quyền lợi của đảng, dù cho đảng quý vị có sai lầm thế nào đi nữa vẫn là cái đảng quý vị đã tôn thờ, phục vụ.
Xin nhận diện: Quý vị đúng là người cộng sản chính hiệu, thực thụ chỉ có lý tưởng cộng sản quốc tế và giai cấp của đảng viên quý vị trong đó tổ quốc và dân tộc chỉ là chiêu bài mà thôi.
Tuy nhiên xin một lời nhắc nhở, với người Việt Nam yêu nước thương dân chân chính, các lý luận của quý vị như đảng CSVN có công với dân tộc, có thể sửa đổi được, đã có lần vì quyền lợi dân tộc, … chính là sự tiếp tay đánh bóng chế độ, che giấu sự thật, là quý vị đã và đang tiếp tục đưa dân tộc tới chỗ diệt vong. Hành động của quý vị từ chỗ các lỗi lầm có thể tha thứ được vì bị tuyên truyền xảo trá lừa bịp trở thành các tội lỗi không thể nào biện hộ vì đã phản bội dân tộc, tiếp tay cho bè lũ bán nước hại dân, dâng đất nước cho kẻ thù của dân tộc.
2. Bỏ Đảng
Sự chọn lựa thứ hai khó khăn hơn nhiều bởi vì nó đòi hỏi cố gắng không ngừng nghỉ, hy sinh của chính bản thân. Đó là đứng về phía quốc gia và dân tộc, chấp nhận khổ đau và mất mát để sống xứng đáng là người trí thức yêu đất nước thương đồng bào. Đó là đối đầu không thỏa hiệp với cái Ác mà chủ thuyết cộng sản và công cụ của nó là hiện thân vì thỏa hiệp là kéo dài thêm đau khổ cho đồng bào. Đó là quảng bá sự thật, vạch trần dối trá, cổ vủ cái Thiện, chỉ mặt cái Ác dù cho cường quyền bạo lực đàn áp, bắt bớ, đánh đập, giam cầm.
Quí vị sẽ bị qui tội Phản Đảng – nhưng Phản Đảng để không phản bội Tổ Quốc Dân Tộc, để cứu đất nước khỏi họa diệt vong.
Trong tất cả các xã hội từ xưa tới nay, ngoại trừ các xã hội độc tài thoái hóa, người trí thức luôn được xã hội trọng vọng và ưu đãi bởi vì giá trị của họ. Nhưng giá trị của trí thức không phải ở khả năng chuyên môn của họ, bằng cấp, học vị không đủ để được gọi là người trí thức. Khả năng chuyên môn của người trí thức cũng giống như khả năng chuyên môn của các mọi thành phần khác trong xã hội, cần thiết cho xã hội và có giá trị tương đồng.
Người phu đổ rác cũng quan trọng như người bác sĩ trong việc giữ gìn sức khỏe, bảo đảm y tế cho cộng đồng dù việc làm có khác biệt. Giá trị chính yếu của trí thức để được xã hội và cộng đồng ưu đãi và trọng vọng là khả năng suy nghĩ và tranh luận để tìm ra, hướng dẫn lối đi chung cho xã hội vì lợi ích chung của toàn thể xã hội. Họ là người có khả năng phân tích, tổng hợp, và diễn đạt ý muốn khát vọng của cộng đồng. Họ là người hướng dẫn xã hội đi tới chỗ hoàn thiện hơn, tốt đẹp hơn.
Họ là người vạch trần sai trái, bảo vệ lẽ phải, tranh luận và phê bình để tìm ra đường hướng tốt nhất cho xã hội. Thực hành đúng với giá trị chính yếu đó, trí thức là đại diện không chính thức của cộng đồng, của xã hội.
Trong suốt giòng lịch sử Việt từ xưa tới nay, người trí thức chân chính (khi xưa gọi là kẻ sĩ) đã hành xử theo đúng tinh thần của giá trị chính yếu đó. Họ đã hòa mình cùng dân tộc đứng lên đánh đuổi ngoại xâm, hun đúc tinh thần dân tộc, thẳng tay vạch mặt lũ tham quan, ô lại, phê phán cái Ác, ca ngợi cái Thiện, thà chịu thanh bần để giữ khí tiết chứ không vì quyền tước cám dỗ mà bán rẻ lương tâm làm trái với đạo đức con người.
Cho tới nay dưới ách cai trị của bạo quyền cộng sản chúng ta đã có nhà thơ Hữu Loan không khuất phục trước bạo lực, ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện chấp nhận tù đày để nói lên sự thật, và rất nhiều người trí thức khác mà ta không biết tên tuổi.
Hoặc gần đây nhất anh em nông dân Đoàn Văn Vươn và những người đàn bà chân chất trong gia đình với câu nói khẳng khái “gia đình em chấp nhận mất để xã hội được” hay Đỗ Thị Minh Hạnh, Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Việt Khang Võ Minh Trí, và rất nhiều người nữa ...
Tuy những người này không có bằng cấp, không có nào là TS, PTS, GS ...lòng thòng đi theo sau tên tuổi nhưng nhân cách sống chứng tỏ họ là kẻ sĩ, là những người trí thức chân chính. Và cách hành xử chính là thước đo phân biệt giữa người trí thức chân chính và kẻ có bằng cấp chuyên môn (một loại thợ cao cấp).
Như vậy để xứng đáng với sự trọng vọng của xã hội dành cho, người trí thức cần phải có những ứng xử của kẻ sĩ, can đảm để nói lên sự thật, vạch trần giả dối, điểm mặt cái Ác dù cho cường quyền, bạo lực đe dọa khủng bố. Người trí thức cũng không chấp nhận thỏa hiệp với cái Ác để mưu cầu lợi ích riêng cho mình, hay đóng vai trò cu mồi để bẩy rập những người yêu nước chân chính, hay làm tay sai qua khổ nhục kế để có đối lập trên hình thức nhằm tô vẽ bộ mặt dân chủ bên ngoài cho cường quyền độc đảng. Người trí thức cũng không thể vì cái tôi của chính mình bóp méo sự thật nhằm biện hộ cho sự ngây thơ, lầm lỗi của bản thân trong quá khứ vô tình tiếp tay cho cái Ác. Vì không thành tâm xám hối lỗi lầm trong quá khứ của chính bản thân chỉ đưa mình từ lỗi lầm có thể tha thứ được tới tội ác không thể biện hộ được.
Đừng tự nhận là trí thức, nhân sĩ - nếu chưa có đủ can đảm để vượt qua sự sợ hãi, hèn nhát, khiếp nhược của bản thân. Hãy sử dụng khả năng chuyên môn của mình đóng góp vào xã hội để được là người dân lương thiện.
Tuy nhiên nếu khả năng chuyên môn của các vị nằm trong các bộ môn khoa học xã hội và nhân văn thì xin tìm cách kiếm một nghề khác mưu sinh để tránh gây thêm tội lỗi với dân tộc. Thí dụ là người dạy sử mà không dám nói sự thật lịch sử thì chỉ làm hư hỏng thêm những thế hệ mai sau. Sự hy sinh đó có thể to lớn với bản thân quý vị, nhưng nếu so sánh với rất nhiều người dân khác thì nó chẳng đáng là bao nhiêu, mà có thể giúp cho quý vị ngẩng mặt nhìn mọi người vì quý vị ít nhất cũng là người lương thiện.
Còn ngược lại nếu quý vị vẫn không thay đổi, vẫn đội lốt nhân sĩ trí thức tiếp tay cho cái Ác, dù dưới bất cứ hình thức nào, thì hãy cầu nguyện vì có gieo thì sẽ gặt. Những đau thương uất hận bị dồn nén phải đến lúc bùng nổ, và bạo quyền cùng vây cánh tất phải ra đi: Xin chúc phúc đến những kẻ tiếp tay cho cái Ác.
Sự chọn lựa con đường là của chính quý vị nhưng hãy nhớ sẽ không còn sự biện hộ để xin tha thứ vì lầm lẫn nữa. Hành động của quý vị xác định chỗ đứng của quý vị trong lòng dân tộc và sẽ được sự phán xét của đồng bào, của những người chung quanh quý vị.
Lê Phi
1.HOT Links vềThủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng 2.HOT Links vềTướng Nguyễn Văn Hưởng3.HOT Links vềThống đốc Nguyễn Văn Bình 4. HOT Links Nhómtội phạm Việt Nam 5. HOT Links vềChủ tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng 6.Hot Links vềTổng cục 27.Hot Links vềNội các Chính Phủ 8.Hot Links vềchủ quyền 9.Hot Links vềPhạm Chí Dũng 10.HOT Links vềVinaline11.Hot LinksVikileaks 12.Hồ sơ Beo HồThị Thu Hồng13.Hồ sơ MafiaTàu tại VN14.Dân chủ& Đảng phái 15.Giớpchóp bu Hà Nội chống tham nhũng? 16. Các vụ án Ngân hàng khác 17. Đấu tranh cho nền dân chủ 18. Thơ văn 19. Hồ sơ các nạn nhân đại gia 20. Giáo dục21. Gián điệp
11 comments:
Tôi đã đọc sơ qua bài viết, và không tán thành về cách nhìn của tác giả.
Tôi cho rằng các thế hệ những người cộng sản ở Việt Nam có những đóng góp to lớn cho lịch sử phát triển của dân tộc, từ đấu tranh độc lập dân tộc đến thống nhất đất nước.
Tuy nhiên tình hình mới và dòng chảy lịch sử đã sang thời đại mới, lí tưởng cộng sản và hệ thống cộng sản không còn phù hợp với thời đại nữa. Sự thay đổi chế độ là một tất yếu lịch sử. Nhưng đây không phải là lí do để chúng ta phủ nhận công lao của cộng sản.
Hôm nay, sóp may của ông bà chủ em ngoài thị xã bị mất điện, nên sóp may đóng cửa chờ sửa chữa - tất cả nam nữ thợ may thợ cắt được nghỉ một ngày không lương ... dù không lương họ vẫn vui vẻ ra về để có một ngày nghỉ thoải mái.
Tài xế đưa bà chủ và em về nhà ăn trưa xong là em được giao công tác quét dọn và sắp xếp lại kho vải ở nhà sau ...
Đây là một công việc thường xuyên hàng tuần. Bà chủ xem lại sổ sách xuất nhập kho vải, em lo sắp xếp ngay ngắn các kiện hàng, phủi bụi qua loa, quét dọn trong ngoài cho sạch sẽ ...
Khi bà chủ quay gót lên nhà trên thì em cũng vừa xong việc của mình.
Từ trên nhà có tiếng bà chủ vọng xuống :
" Con Tám tao xong rồi đó mày, mày xong thì cũng nghỉ đi, chiều ăn cơm xong rồi tính nghe con ... "
" Dạ ạ ... " sau tiếng dạ ngọt sớt ngon lành, em phóng vội vô phòng để tóp-tép - kể cũng may cho em là từ ngày 3 đứa con của ông bà chủ hoàn toàn được gửi gấm ăn học bên Mỹ, em được giao thêm công việc giữ gìn sạch sẽ phỏng học và làm việc ở đây, nên đã có nhiều dịp được đọc QLB hơn lúc trước.
Bài có hình con khỉ cầm bút để chuẩn bị sửa đồi hiến pháp làm em chú ý nhất.
Các cụ nhà ta thường khuyên con cháu : muốn nhập bày khỉ phải làm trò cho giống khỉ. Đó cũng là một trong nhiều cách để lọt vô vòng trong của chúa khỉ.
Cách làm này có thể khiến nhiều người khó tính chê bai này nọ - nhưng nói về kết quả của công việc đang muốn làm, thì là cách tiếp cận ôn hoà và sẽ đạt kết quả cao hơn hết - thời gian sẽ có câu trả lời ...
Ô-sin em cũng xin lạc đề, để nói đôi chút về khu biệt thự cao cấp ở đây. Khu này trước đây chỉ là một bãi sình lầy lội ở gần bờ sông, chỉ có ếch nhái làm bạn với dừa nước ... đất đai rộng rãi mát mẻ, nên đã lọt vô những con mắt cú vọ của các quan huyện nhà. Bọn quan trên huyện ngang nhiên cắt đất chia lô làm nền nhà, hữu sản hóa công thổ cho các viên chức cao cấp địa phương. Không đầy 10 năm sau, một khu dinh thự khang trang sạch sẽ -cây cối xanh tươi rợp bóng mát đã mọc lên - đường trải nhựa, xe hơi bóng loáng ra vào ngon lành ... không ai còn thì giờ nhớ đến bãi sình ngày xưa . Nhưng cuối con đường đất dẫn xuống bờ sông, vẫn căn nhà gỗ mái tôn ọp ẹp còn nằm siêu vẹo ở đó từ thuở nào ...
Các cô cậu đi tắm sông thường đi ngang trước vườn căn nhà cũ kỹ này. Nghe nói hiên trước nhà có nuôi một cpn khỉ già, và hiên sau nhà nuôi một con chó bẹc-dê già to sù bẩn thỉu.
(Xin đọc tiếp kỳ sau)
Ở trong căn nhà này, duy nhất chỉ có một ông cụ già khoảng hơn 70 tuổi, em biết gia cảnh của cụ vì ô-sin em có con bạn thân cùng tuổi - hàng ngày nó phụ bán ở sạp cá với mẹ ngoài chợ. Má nó có bà con xa với vợ ông cụ già đó.
Nghe má nó kể chuyện; hồi trước năm 1975, cụ ông đang tuổi thanh niên trai tráng, tướng tá cao lớn khoẻ mạnh - là giáo sư Việt Văn cấp ÌI tại trường trung học tỉnh, ông rất giỏi thơ văn sử sách, có vợ và 2 con: vào năm 1975 thì bé trai lớn được 4 tuồi, gái nhỏ sinh năm Sửu được 2tuổi ... Sau ngày 30 tháng 4, ông vẫn tạm thời được tiếp tục dạy học tại trường - khoảng 3 tháng sau, nhà trường nghe tin vợ ông và 2 đứa nhỏ đã vượt biên, công an tức tốc mời ông đến làm việc và quyết định ngưng công tác của ông.
Ngôi nhà gạch mái ngói của ông ở gần chợ cũng bị thâu tóm và để cho tụi cán bộ phường khóm xử dụng sau này ... Họ cũng cho ông một chút ít tiền đủ làm căn nhà vách gỗ mái tôn gần ven sông như chúng ta thấy . Từ độ đó đến giờ, ông chỉ sống bằng cách đặt đó đặt đơm nơi ven sông rạch nước, kiếm con cá con tôm sống qua ngày; nếu được khá khá ông lại đưa ra sạp cá cho má con nhỏ bạn của em bán dùm - đổi lại là mua được vài lon gạo lon nếp, có cái ăn thay đổi cho vui miệng.
Chẳng thấy ông nhắc đến vợ và hai đứa con bao giờ - nếu hai con nhỏ của ông còn sống, chắc phải bằng tuổi ông khi ông còn đang dạy học.
Ánh mắt của ông cụ vui nhiều hơn buồn, nhưng rất hiền từ và minh triết, ai gặp cụ, được nói chuyện với cụ, sẽ rất thích vả mến mộ cụ ông.
Cụ ông để tóc dài, chắc là từ đó đến giờ, và búi tó củ hành cho gọn gàng.
Đám trẻ hoặc người lớn đi ngang qua, muốn vào thăm cụ, họ tự nhiên bước vào căn nhà trống trải, nhìn ngang nhìn dọc rồi đi ra - chỉ có con khỉ già đằng trước hiên nhà nhảy nhót vài vòng quanh cái cột hiên rồi nhe răng cười chét chét. Nếu thấy cụ lui cui vườn sau nhà thì họ gọi ới ới: thày Năm, chào thày. Cụ nhẹ nhàng đứng dậy và thong thả tới dơ tay chào đón, và mời vào trong nhà.
Trong nhà đồ đạc thật gọn gàng giản dị, chỉ có cái giường tre, cái bàn gỗ vuông với 2 cái ghế, cái tủ đựng sách - đầy sách cũ giấy vàng khè, và cái bếp đắp bằng đất, cửa ra vào và cửa sổ không bao giờ khoá ... nếu cần tắm rửa hay đi cầu chắc cụ ông phải ra bờ sông.
(kỳ sau xin tiếp)
Người nào biết gốc gác của cụ ngày xa xưa đó, thì họ gọi cụ là Thày Năm. Cụ để tóc dài nhưng không để râu, vì người ta bàn tán cụ không muốn bị nhận nhầm là cụ hồ-bán-nước. Cụ thà là nghèo khó thanh tịnh còn hơn là làm tư bàn đỏ đen giàu sụ nhờ tài bán tài nguyên cho nước ngoài hay bòn rút tiền đô-la viện trợ từ tay bọn tư bản Mỹ và tây phương.
Bọn trẻ sau này không biết gì về cụ, thường gọi cụ là lão già câm-hay-cười. Cụ rất ít nói, có ai hỏi gì mới nói, khi nói thì giọng nói ấm áp thân tình và rất rỏ ràng.
Khách đến nhà thường được mời uống chén nước mưa - để dành trong lu lớn sau nhà - chén mời nước cũng là chén ăn cơm của cụ.
Từ ngày ông bà chủ em mướn thêm con Bảy Trà giúp việc, em được nghỉ ngơi đôi chút, cứ một tháng em được nghỉ trọn vẹn hai ngày cuối tuần mỗi cuối tháng. Vì bà con gần thì em không có nhiều, chỉ còn duy nhất có một cậu ruột - cũng là bố nuôi em - cậu đang làm việc cho một khách sạn 3 sao trên tỉnh. Bởi vậy, khi được nghỉ là em thường dông về nhà con bạn bán hàng cá ngay.
Nhờ quen nó nên em biết nhiều về Thày Năm và coi thảy như ông nội của em - ông nội là một người luôn ở trong trí tưởng của em, vì chỉ nghe cậu nói đến thôi.
Em và con bạn đến thăm Thày Năm đã nhiều lần, nhưng lần này không mua trái cây nhiều, mà chỉ mua 20 gói mì gói ăn liền và 1 bịch ổi sá-lị họ mới hái trong vườn.
Hai đứa đến trước hiên nhà, con khỉ nhảy tưng tưng đánh vòng quanh cột - nhe răng cười chét chét như chào đón khách quen.
Thày Năm từ trong nhà bước ra vui vẻ :
" Hai cháu đến sớm thế, còn đem theo cái gì đây ?."
" Dạ không sớm đâu Thày, hai đứa con ra chợ phụ má một lát, sau đó mới đi mua được ít mì gói và trái cây biếu Thày "
" Thôi mời hai con vào trong nhà "
Hai đứa để gói quà trên bàn và ngồi xuống hai ghế duy nhất trong nhà, cỏn Thày Năm ngồi lên cái giường tre.
Ngồi nghỉ tí xíu, con bạn của em phóng xuống bếp nhóm lửa nấu nước sôi để ăn mì ...
Thày Năm cười nói :
" Ăn uống có gấp gáp gì đâu, thế trưa nay để tiếp tục nghe về các bài văn thơ cổ được truyền tụng trong nhân gian ... hai cháu có bao giờ nghe nói đến Sấm Ký của Cụ Trạng Trình chưa ?.
Cả hai đứa cùng vỗ tay reo lên :
" Hay quá, nhưng để ăn mì xong hãy nói đi Thày ".
Hai bịch mì gói hiệu 2 con tôm, sau khi chan nước sôi, thêm mấy cọng hành ta, rồi được con bạn em chia làm 3 chén, nó còn không quên bỏ cả 2 túi gia vị có ớt khô nữa - đơn sơ nhưng thơm ngon khó tả ... ăn xong, em vội gọt 3 trái ổi sá-lị, cắt thành những miếng nhỏ đều đặn, và mời Thày Năm :
" Thày, con mời Thày, con quên là tuổi Thày còn ăn ổi được không, con xin lỗi ".
" Tám, con biết khách sáo từ hồi nào vậy ?"
" Thày năm nay đã 74 tuổi, nhưng nhờ ăn cá tôm và rau cỏ, nên hàm răng vẫn còn kha khá, không sao đâu ".
Cả 3 thày trò chụm đầu ăn uống nói chuyện thật vui, hết chuyện làm ô-sin cho nhà quan, đến chuyện bán cá ngoài chợ - chẳng biết bắt đầu ở đâu và kết thúc ra sao. Chuyện của bà con lao động chòm xóm là chuyện làm lụng hàng ngày - đầu tắt mặt tối đến mờ con mắt ... nhiều người già cả lao nhọc đến nỗi không còn biết mình sống dưới sự cai trị của ai nữa. Khi Tây ba-lô du lịch về vùng sông nước miền lục tỉnh, lại nghĩ mình đang sống dưới thời Pháp thuộc ...
Ô-sin em thầm nghĩ quê mùa cũng là cái phúc cái tội của dân nghèo - không biết thì không có sự so sánh để thấy mình bị chèn ép, đối xử bất công ... đúng là "ngu si hưởng thái bình ".
Thày Năm hắng giọng để hai đứa em chú ý, và bắt đầu câu chuyện.
" Đất nước Việt Nam chúng ta, anh hùng hào kiệt thời nào cũng có, họ sống tản mạn khắp chốn nhân gian. Họ ẩn mình trong mọi công việc của xã hội - ta không thể dễ dàng tìm gặp họ. Nhưng khi thời cơ chín mùi, họ xuất hiện như ngôi sao toả sáng - thu hút hấp dẫn quần chúng trong mục tiêu cứu nước cứu dân mình".
Thày uống chút nước mưa, rồi tiếp :
" Nhiều nhân sĩ với học thức uyên bác, giỏi thiên văn địa lý, huyền cơ lịch sử, đã tiên báo những điều sẽ sảy hàng vài trăm năm sau ... Một trong những vị cao nhân đó là Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm. "
Thày Năm trong một thoáng trầm ngâm suy nghĩ, rồi tiếp :
" Hôm nay, thày nghĩ là một ngày tốt đẹp - trời quang đãng - khí vận thảnh thơi. Đặc biệt là có hai con có lòng quý mến chân tình mà đến đây, nên thày muốn phổ biến di thư của Cụ Trạng Trình - trong nhân gian còn được gọi là Lời Sấm Trạng Trình. Nguyên bàn không biết được lưu giữ ở đâu, nhưng thày chỉ có bản được sao chép lại vả lưu truyền trong gia đình thảy mà thôi.
Khi có cơ duyên gặp nhân sĩ có tấm lòng nhân hậu thương dân thương nước - các con nên nói chuyện để rộng đường hiểu biết ..."
Hai đứa em thấy Thày Năm rất thiết tha đến việc này, nhưng nghĩ mình hiểu biết chẳng là bao, nên ngại ngùng :
" Hai con biết gì đâu mà thày muốn nhờ cậy "
" Thày hiểu tấm lòng thành của các con cần hơn kiến thức nhiều, trái tim sẽ mách bảo các con trong mọi việc "
" Thày Năm nói làm con an tâm và hiểu chuyện "
Thày nở nụ cười rạng rỡ, và bắt đầu đọc theo kiểu ngâm thơ, em nghĩ vậy.
" Long vĩ sà đầu khởi chiến tranh"
" Can qua xứ xứ khởi đao binh"
" Mã đề dương cước anh hùng tận"
" Thân dậu niên lai kiến thái bình"
" Rắn qua sửa soạn hết đời sa tăng"
" Ngựa hồng quỷ mới nhăn răng"
" Cha con dòng họ thầy tăng hết thời"
" Nói đến độ thầy tăng mở nước"
" Đám quỷ kia xuôi ngược đến đâu"
" Bấy lâu những cậy phép màu"
" Bây giờ phép ấy để lâu không hào"
" Cũng có kẻ non trèo biển lội"
" Lánh mình vào ở nội Ngô Tề"
" Có thầy Nhân Thập đi về"
" Tả hữu phù trì cây cỏ thanh bình"
Thày ngâm xong bài sấm mà mặt mày sáng rỡ vui mừng, như đã thổ lộ được tâm nguyện ôm ấp bấy lâu nay.
" Thày hẹn các con một dịp khác để giải bày ý nghĩa của từng câu trong bài này".
( bài viết có giới hạn, xin đọc tiếp kỳ sau)
Ô-sin em và con nhỏ bạn thấy Thày Năm có vẻ mệt mỏi, cần có giờ nghỉ ngơi, nên sau đó đã xin phép ra về. Vì còn được nghỉ một ngày nữa, nên em rủ con bạn ngày hôm sau lại đến.
Sáng sớm hôm nay, em ra chợ phụ với con bạn và má nó khoảng một tiếng, sau đó vội vàng đi chợ mua 3 lạng thịt ba-chỉ, một bó cải bẹ xanh và một buồng chuối ta. Chúng em biết Thày Năm ăn cá quanh năm suốt tháng - hết cá kho tộ đến nấu canh chua bông su-đũa, rồi đến sôi trắng muối mè ... bữa nay sẽ đãi Thày món thịt heo luộc chấm mắm nêm và canh cải bẹ xanh nấu bằng nước luộc thịt - em nghe mấy cụ người Bắc bán hàng ngoài chợ gọi nước luộc thịt là nước "suýt" - nghe cũng lạ tai. Bây giờ người miền Bắc di dân vô trong Nam làm ăn khá đông , họ rất cần cù siêng năng - đất lành chim đậu - có vất vả chỉ là chuyện nhỏ. Khoảng hơn 10 năm là họ đã ổn định và giàu có thấy rõ.
Vừa đi vửa suy nghĩ lang bang, thoáng một lát đã đến hiên trước nhà Thày.
Con bạn em nhanh miệng reo lên:
"Thày Năm ơi, hai con đến thăm Thày nè ."
Không một tiếng trả lời, trong khi con khỉ già nhảy lên nhảy xuống, nhe răng kêu chét chào đón. Hai đứa vội phóng vào khu vườn sau nhà, vài hàng bông su-đũa mọc khá cao, tiếp đến là dăm ba luống bắp xanh um chưa có trái ... lom khom cuối vườn là Thày Năm đang nhổ cỏ ...
" Chào Thày, Thày chịu khó vậy ."
Thày đứng thẳng lên, hai tay thoa bóp nhè nhẹ sau lưng, nở nụ cười vui vẻ :
" Lâu quá không nhổ cỏ, nên cúi xuống đứng lên làm cái thân già đau lưng quá "
" Thôi mời hai con trở vô nhà, mình nói chuyện tiếp ".
Cả ba người thong thả bước vô nhà, ô-sin em thấy ánh nắng hơi gắt, nên nhìn vòng quanh nhà để tìm đổng hồ xem mấy giờ - căn nhà này chỉ có bốn vách gỗ ọp ẹp, hai mái tôn che mưa đỡ nắng, làm sao có nổi cái đồng hồ treo tường như nhà các đại gia mà ô-sin em thường thấy ... em chợt mủi lòng và thấy tội nghiệp Thày Năm vô hạn.
Cuộc đổi đời mà các quan sâu bọ CSVN gọi là cuộc cách mạng giải phóng dân tộc - tranh đấu để xoá bỏ giai cấp, nhưng họ đã làm ngược lại lời tuyên truyền của mình, để tự biến mình thành một loại giai cấp bóc lột tinh vi quỷ quái nhất, và trong xã hội - họ đã không xoá bỏ giai cấp nào như họ nói, mà còn tạo thêm nhiều giai cấp mới nữa ... em cũng nằm trong một giai cấp "việc cũ tên mới" do CS tạo ra.
(xin xem tiếp kỳ sau)
Thấy mặt trời cũng đã đứng bóng, nên khi bước vào nhà, hai đứa em vội đến bếp nhóm lửa cho bữa cơm trưa ...
Thày Năm kéo cái bàn vuông nhỏ đến gần cái giường tre, đặt 2 cái ghế hai bên cái bàn. Thế là 3 thày trò có thể ngồi ăn chung với nhau. Trông Thày Năm ăn uống mà vui, ô-sin em nghĩ bữa cơm cũng thường thôi, nhưng đối với Thày chắc là it được ăn như vậy nên ăn uống rất ngon lành ...
Cơm xong mỗi người một trái chuối tráng miệng, và Thày Năm bắt đầu câu chuyện :
" Công việc các con đang làm có khá không ?".
" Ô-sin con lo cơm nước, quét dọn nhà cửa cho người ta, toàn là công việc chân tay. Con thấy không có gì gọi là vất vả, cơm nuôi nhà ở, mỗi tháng ông bà chủ trả cho 150 đồng (bây giờ bà con lao động gọi tắt 1 đồng VN bằng 1 ngàn đồng tiền cụ hồ) và cuối tháng được nghỉ 2 ngày cuối tuần. "
Thày quay sang con bạn gái của em :
" Thế còn con, công việc có đỡ không ?"
" Con đang học lớp chín thì ba con bệnh nặng và qua đời, con phải nghỉ học ở nhà phụ với má con bán cá ngoài chợ, để có thêm it tiền trả nợ tiền thuốc cho ba con"
Bạn em cúi đầu ngẹn ngào, rồi tiếp :
" Thày biết đấy, phụ với má con thì làm gì có lương như con ô-sin này. Có cần chút tiền nào - xin là má con cho liền, con thấy vậy cũng được ".
" Thày thấy cuộc sống của các con đơn sơ giản dị quá, sống không muốn làm phiền ai, và cũng không muốn ai làm phiền mình, vô tư để mặc cho giòng đời đưa đẩy mình. Nhưng còn xã hội đang ở xung quanh ta thì chúng ta nghĩ như thế nào ?".
" Bánh xe thời gian vẫn quay dều đặn, hết ngày nay lại tiếp đến ngày mai và ngày mốt. Không ai quay ngược được thời gian, cũng như quay nhanh cho thời gian đi mau vào tương lai. Con người và vạn vật cũng phải biến đổi để thích ứng với tiến trình của thời gian ..."
Thày ngưng dể làm ngụm nước mưa, trầm ngâm một chút, rồi tiếp:
" Trước khi đi vào sự diễn giải Sấm của Cụ Trạng, thày muốn nghe nhận xét của các con về xã hội xung quanh ta. Vậy ai trong hai con muốn nói trước ?".
(vì sự giới hạn, xin xem tiếp kỳ tới)
Ô-sin em nhanh nhẩu trả lời :
" Bạn con may mắn hơn con , nó học tới lớp 9 trường tỉnh, vậy để nó có nhận xét trước đi ".
Bạn em tên Hường, trả lời :
" Hai đứa con sanh đẻ ở vùng sông nước này và cùng tuổi với nhau. Khi chúng con có trí khôn, nhìn và hiểu sơ sơ, thì đi tới đâu cũng thấy cờ đỏ loét, sao vàng khè treo khắp hang cùng nhõ hẻm. Loa phóng thanh suốt ngày gào thét khoe khoang về thành tích lao động của nhà máy nọ - nông trường kia ... thi đua sản xuất luôn luôn vượt chỉ tiêu đã đề ra ... thực tế là vùng này vẫn phải ăn bo-bo và cơm độn bắp, khoai mì suốt thời gian dài. Thực phẩm ở đâu có thì ở đó dùng, nên cuộc sống trở nên mất quân bình vì thiếu đồ ăn thức uống hàng ngày - nghe nói bà con ở thành phố sống rất cùng cực dù trong túi có tiền. Chế độ CS tìm đủ cách bức bách dân tỉnh bỏ nhà cửa, đi về miền quê để sống còn ...
Phường khóm nào cũng đầy công an lấp ló rình rập lời ăn tiếng nói, cũng như việc làm của bà con nghèo ... Con không biết hư thiệt ra sao, nhưng nghe các cụ ông cụ bà kể chuyện, trước đây không lâu, dưới thời cờ vàng ba sọc đỏ, đời sống người dân tỉnh thành cũng như miền quê dễ thở hơn rất nhiều - chứ không khốn khó khổ cực như thời " độc lập - tự do - hạnh phúc " mà ta đang sống ... "
Con Hường ngưng làm ngụm nước canh, rồi tiếp:
" Con thấy là chế độ này nói và làm không giống nhau, họ thích khoe khoang những điều họ tưởng tượng ra, thực tế là không có gì cả, dân chúng miền quê mỗi ngày một vất vả hơn để có miếng cơm manh áo ... bà con có bỏ nước ra đi cũng không phải là điều lạ lùng gì ... "
" Thày thấy đó, dân càng nghèo thì chúng nó càng giàu có - như tụi công an phường khóm trước đây đứa nào cũng ốm yếu tong teo, luồn lách nhòm ngó bà con xóm trên xóm dưới ... còn bây giờ đứa nào cũng mập mạp khoẻ mạnh - chỉ thích ăn nhậu đàng đúm suốt buổi chiều ... vợ con công an thì ăn trắng mặc đồ láng on, vênh vang dễ ghét ... "
Ô-sin em ngắt lời con nhỏ bạn :
" Thôi mày nói vừa thôi, lở lọt vô tai tuị công an là sạp cá của má mày sẽ bị khó dễ cho mà coi "
" Con nói vậy cũng tạm đủ, vậy ô-sin Thơm nói đi ".
Thày Năm chăm chú lắng nghe, như muốn thấu hiểu sinh hoạt của cái xã hội được tuyên truyền là "thiên đường cộng sản", họ có môi miệng cho lắm mà không làm được gì cà thì cũng bằng không. Đây là sự dối trá quá lộ liễu, đã không lừa gạt được cả những con người mộc mạc đơn sơ nhất.
Thày Năm quay sang em, mỉm cười hỏi :
" Còn con nghĩ sao ? ".
" Ý kiến của con cũng giống như con Hường nhận xét, nhưng vì con làm ô-sin cho ông bà chủ con, nên có nhiều dịp thấy các quan CS ăn nhậu bàn bạc phét lác - con thường gọi bọn này là quan sâu bọ. Chúng có làm được gì ích quốc lợi dân đâu, chỉ toàn là đồ ăn hại đái nát xã hội mà thôi. Còn chế độ này thì bà con ta còn khổ dài dài."
Ô-sin em ngưng vì tức nghẹn, và tiếp :
" Cái chế độ này có hay ho gì đâu, mà người ta vẫn chịu cho nó đè đầu cưỡi cổ mình, tức thật .. thôi con không muốn nói thêm nữa ".
(vì giới hạn, xin tiếp vào kỳ sau).
Thày Năm chăm chú lắng nghe ý kiến của hai đứa em, đôi mắt thày như nhìn vào khoảng không gian vô tận, rồi chậm rãi :
" Thể chế chính trị mỗi thời đại mỗi khác nhau, có thể nói nó giống như một món ăn tinh thần cho một dân tộc - nó không khác gì một món ăn vật chất để nuôi dưỡng cơ thể con người. Thông thường món ăn nào cũng có những chất dinh dưỡng tốt để nuôi sống con người - nó biến thành máu để nuôi các bộ phận trong cơ thể, và luôn luôn có những chất cặn bã phải được bài tiết và đào thải ra bên ngoài.
Chế độ CSVN đã đóng góp những tinh tuý tươi tốt để nuôi dưởng cơ thể dân tộc Việt Nam trong quá khứ - nhưng ngày nay, chế độ này còn lại toàn là những cặn bã độc hại phải được nhanh chóng đào thải ra ngoài cơ thể, hay nói một cách khác chế độ CSVN hiện thời phải được chính cơ thể dân tộc Việt Nam bài tiết ra ngoài càng nhiều càng nhanh thì càng tốt hơn ".
Thày Năm nhìn hai đứa em đang lắng nghe, và hỏi:
" Nói như vậy, hai con có thể hiểu dễ dàng hơn không ?".
" Giản dị như vậy, hai con hiểu liền, Thày nói tiếp đi ".
" Đây chẳng qua là sự tuần hoàn của lịch sử, nghĩa là khởi đầu là tốt - rồi thoái hoá thành xấu, tiếp đến phải có cái tốt hơn để điều chỉnh lại ... hưng thịnh và suy thoái là lẽ đương nhiên của các dân tộc. Không một triều đại nào cứ mãi mãi là tốt đẹp, cũng như không một triều đại nào xấu xa mà không được thay thế bởi một chế độ tốt đẹp hơn".
Thày Năm ngưng để làm một ngụm nước mưa rồi tiếp :
" Lúc này, thày cảm thấy vuì nhiều hơn buồn, vì lẽ chế độ này đang để các ung nhọt thối tha nhất bộc lộ hết tất cả ra ngoài làn da trên cơ thể dân tộc. Một lần trong đời hy sinh đau đớn cắt bỏ hết - thế là xong . Thôi để trở lại câu chuyện ban đầu, để hai con hiểu rõ hơn về Sấm của Cụ Trạng, thày xin nói sơ qua về 12 con giáp trong niên lịch của Việt Nam chúng ta. Thí dụ năm nay là năm 2013 - theo âm lịch gọi là năm Quý Tỵ, Quý là một trong 10 Can của âm lịch - gồm có Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm và Quý. Tỵ là một trong 12 Chi của âm lịch - gồm có Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất và Hợi. 10 Can phối hợp với 12 Chi để tạo ra một chu kỳ là 60 năm, như vậy năm nay là năm 2013 - năm Quý Tỵ, chúng ta sẽ phải chờ đợi 60 năm nữa mới có một năm Quý Tỵ kế tiếp - nó mới trùng hợp cả Can và Chi. Chú ý là trong Sấm Cụ Trạng chỉ nói đến Chi, vậy rõ ràng Sấm sẽ ứng nghiệm cho chu kỳ 12 năm mà thôi ... "
Ô-sin em ngắt lời thày Năm :
" Vậy xin Thày nói về chu kỳ 12 năm đi Thày ..."
(vì có giới hạn, xin được viết tiếp trong kỳ tới)
Thày Năm mỉm cười hiền từ và nói tiếp :
" Năm nay là năm con rắn - vậy rắn qua đi và 12 năm sau rắn mới trở lại. Sấm của Cụ Trạng tiên đoán theo chu kỳ 12 năm và lời tiên tri của Cụ ảnh hưởng đến toàn khu vực đông và nam châu Á của chúng ta. Có một cái nhìn tổng quát toàn thể khu vực đang được nói đến như sau : tại Việt Nam ta, qua những lời nói và hành động của CSVN - nó thể hiện rõ ràng chế độ CS hiện tại chỉ là một cặn bã xấu xa đang tồn đọng lại của lịch sử, nó nằm chình ình ngay giữa đường đi tiến hoá của cả dân tộc - mỗi ngày nó một bốc mùi xú uế cực độc hại cho tất cả mọi người sống chung đụng với chúng nó. Một số người đã quyết tâm dọn dẹp đống xú uế khổng lồ này, nhưng lực bất tòng tâm - vài trăm người chẳng đủ sức để dọn dẹp sạch sẽ chúng đâu - chúng ta cần ít nhất vài chục triệu người mới hòng xoay chuyển nổi tình hình ... điều oan nghiệt là chế độ CS thối tha này đang được Tàu cộng hết lòng nuôi dưỡng và tài phiệt Tây phương bảo trợ về khoa học kỹ thuật. Tàu và Tây phương, lẽ dĩ nhiên giúp CSVN theo những lợi ích riêng tư có lợi cho họ - chứ không phải vì lợi ích của dân tộc Việt Nam. Chúng ta phải nhìn cho rõ nét vấn đề phức tạp này. Muốn cứu nước chúng ta phải tự cứu mình bằng chính khả năng và con tim chính trực của mình. Tàu cộng đi sau Mỹ và Nga cả hơn 30 năm trong lĩnh vực kỹ nghệ quốc phòng - nhưng không có nghĩa là sẽ không bao giờ bắt kịp các nước Tây phương. Cộng sản tàu và phong kiến phương bắc cũng chỉ là một loại người - tham tàn và hung hãn với các nước lân bang, chúng không từ bỏ một cơ hội nào để xâm lấn và bành trướng thế lực. Đất nước Việt Nam giàu đẹp đương nhiên là một miếng mồi ngon mà chúng đã có từ lâu - nhưng đã phải nhả ra vì ý chí kiên cường của dân tộc bất khuất anh hùng này, và bây giờ bọn CS hiện tại đang sẵn sàng dâng hiến - lẽ nào chúng nó lại bỏ qua. Bi đát quá phải không hai con ... nhìn về phía đông bắc Châu Á, CS Bắc Hàn để mặc dân đói khát lạnh lẽo, tiếp tục con đường chế tạo vũ khí nguyên tử và hoả tiễn liên lục địa để phá rối thế giới - bọn này đang hướng các giàn hỏa tiễn về hướng đông, và trực tiếp khiêu khích nước hàng xóm Nam Hàn. Mỹ, Nhật, Nam Hàn, Đài Loan, Úc đang liên kết vòng đai phòng thủ tên điên khùng Bắc Hàn và ngăn chặn mũi tiến công bành trướng của Tàu Cộng tại biển Đông ... Cục diện tại Á Châu thật dễ bùng cháy bất cứ lúc nào. Đây có phải là thời cơ tốt cho dân tộc Việt Nam không - toàn dân cùng đứng lên dẹp tan cái chế độ thối nát này để xây dựng một chế độ dân chủ tự do thật sự phục vụ cho chính dân tộc của mình. Chúng ta đã chuẩn bị những gì cho việc kinh thiên địa nghĩa này?. Câu trả lời nằm trong khối óc và con tim của mọi người dân yêu nước, yêu quê hương của mình. Thày nghĩ năm nay là năm có nhiều dấu chỉ để lời Sấm của Cụ Trạng được ứng nghiệm và bắt đầu cho các chuỗi biến cố lịch sử nối tiếp như được tiên báo."
Thày Năm ngẹn ngào trong niềm buồn vui khó tả ... Bạn Hường của em sen vào nói :
" Thôi để Thày nghỉ ngơi rồi Thày sẻ nói tiếp".
Hai bàn tay thày Năm ôm trán, đăm chiêu như cầu mong cho một ước mơ sẽ trở thành sự thật.
Dòng sinh mệnh của một dân tộc đã đến lúc bừng sáng và tuôn chảy mãnh liệt cho tương lai huy hoàng của các thế hệ con cháu mai sau.
HẾT, Ngày Mai Trời Lại Sáng .
" Để có câu trả lời thoả đáng nhất cho những lời sấm của Cụ Trạng, chúng ta hãy lưu tâm và quan sát tình hình trong khu vực Đông Nam Châu Á ... ".
Thày Năm ngưng nghỉ đôi chút rồi tiếp:
" Lời sấm Cụ Trạng có tầm vóc tiên báo rộng lớn, không phải chỉ nhắm đến Việt Nam - nhưng cũng nói đến ảnh hưởng lẫn nhau của các sức mạnh tương khắc trong khu vực - ngăn chặn cũng như xô đẩy nhau ... dẫn đưa nhau đến thảm họa chiến tranh, huỷ diệt nhau - nhưng cũng từ đống tro tàn, nẩy sinh ra những mầm non xanh tươi của sức sống mới - sự vỡ da đổi thịt của một Phủ Đổng Thiên Vương thời đại. Một toàn diện và dứt khoát để cái xấu xa nhất của thế kỷ phải được trừ khử không một luyến tiếc . Điều đó khá phức tạp, hy vọng các con hiểu được, phải không các con ? ".
Ô-sin em và con bạn em lắng nghe, như muốn nuốt từng chữ của thày Năm vào tâm khảm mình. Dòng tư tưởng đang tuôn chảy, bỗng bị ngưng lại vì câu hỏi của Thày Năm.
" Hai con hiểu, thày nói tiếp đi"
" Việt Nam hiện tại đang nằm trong hệ thống cai trị của cộng sản tàu - tàu cộng cài người trong mọi lãnh vực sinh hoạt từ chính trị đến kinh tế thị trường ... một chính quyền tàu nhưng không có tàu - một chế độ CS vệ tinh quay theo quỹ đạo của tàu. Nhưng bề ngoài giả bộ chống tàu, để dễ dàng xin sỏ viện trợ của Mỹ và các nước phương Tây. Mỹ tương kế tựu kế để thực hiện tham vọng riêng của họ, tham vọng của Mỹ và các nước Tây phương không hoàn toàn vì lợi ích của dân tộc Việt Nam chúng ta ..., thày cũng đã khá mệt, xin tạm nghỉ đôi phút ".
(xin xem tiếp kỳ sau)
Post a Comment