Blogger Widgets

Thursday, December 6, 2012

Thuế chuột


Quanlambao

- Man Di quốc, vào năm 67 đời Cộng đế do việc triều chính không nghiêm, làm ăn thất bát. Dân tình ta than rất ghê,chỗ này cướp đất, chỗ kia giăng cờ phướn đầy những chữ đòi sự công bằng. Ngoài đường đã thế, trong triều còn loạn hơn. Các quan có chỉ hàm phẩm trật hẳn hoi mà gặp nhau quay mặt đi, không vái chào nhau như qui định của bộ lễ. Lúc bàn việc thì vân vi chỉ mặt nhau hặc tội bóng gió nhưng quyết liệt. Chưa bao giờ triều đình suy vi đến thế.
Một buổi quan coi ngân khố mở kho thấy tiền thành lá tre hết, bèn cuống cuồng tấu trình lên nhà vua:
- Thưa bệ hạ, lâu nay việc nước không nghiêm, ăn tiêu xả láng, kho tiền dự trữ giờ rỗng ruột hết cả. Xin bệ hạ giáng chỉ.
Vua xưa nay quen trong triều đắp chiếu nghe nhã nhạc và những lời khen tặng, nghe vậy thì giật mình thảng thốt vội nhổm đít chống tay:
- Khẩn cấp thiết triều !
Các quan Đại thần hàng nhất phẩm nghe chỉ truyền lục tục tiến vào triều, nhưng vị nào cũng áo quần xốc xếch, mặt bóng mỡ: Kẻ vè ở quán Ôkê thì dính nhem son phấn, người từ tửu lầu về sặc mùi Mao đài, Pu tin mặt đỏ phừng phừng, nói năng trẹo trọ. Có kẻ vừa rời chiếu hầu đồng chưa kịp thay áo xống, cứ xanh xanh đỏ đỏ lấp lánh kim sa như phường chèo. Tệ hơn có kẻ không biết ở đâu về, chỉ áo trùm xuống mà không quần. Chó thế.
Cả triều đình qui tụ đủ mà trông rối beng như đống rơm gà bới, lại còn bốc mùi hôi.
Đợi đám đông tề tựu đủ, dứt tiếng ồn, Vua Man Di tay cầm hốt ngọc gõ cạch, phán truyền:
- Ta mới nghe quan coi ngân khố mách rằng kho không còn tiền... Ta từng nghe tiền là máu huyết quốc gia, nay cạn tiền trong kho thì đất nước khác gì xác chết ! Nay ta truyền rằng không hạch tội ai cả, sợ sinh thù oán. Các khanh mau mau hiến kế xem có cách nào…
Tất cả nín lặng. Có kẻ còn chưa tỉnh rượu.
Đang lúc tình thế bí rì như buồn đại tiện không tìm được nhà xí thì có kẻ nhảy ngang ra khấu đầu hét lên có một tiếng:
- Thuế!
Không ngờ tiếng hét đó giống như đập nước cao được mở ống xả đáy, đứa mót ỉa vào kịp ngồi bệ xí đúng lúc nguy cấp. Cả triều chính trở nên ồn ào như chợ vỡ. Một kẻ láu nhất họ Sắt, tên Nhọn lao ra trước tiên:
- Tâu bệ hạ, giờ dân giàu có lắm xe, ta thu thêm thuế vào các đầu xe to và cả xe bình bịch.
Kẻ thứ hai không chịu thua kém, liến láu:
- Dạ muôn tâu, thế vẫn chưa đủ! Bây giờ nhiều nhà có 1 cái xe mà hết cả nhà thay nhau đi, nên lúc nào đường cũng chật. Xin cho sắc lệnh phạt khi đi xe không chính chủ ạ, kiểu gì cũng kiếm được tiền. Cái này chỉ cần truyền qua loa xong là thi hành được ngay ạ.
Nữ tì bộ Bệnh tật cũng cong cớn tâu hót:
- Dạ, tăng viện phí, kẻ ốm đau cũng phải có trách nhiệm đóng góp chứ ạ.
Năm người mười điều, cả đám đông nhao nhao như đám cá thè bè gặp nước lũ, bầy đàn đùn ra cả đống sáng kiến thu vét. Tất cả nấp dưới những cái tên mĩ miều đầy tinh thần vì nước.
Bỗng có thêm sáng kiến: nuôi chó mèo cũng phải đăng kí nộp thuế. Không đóng thuế thì phạt. Khoản này tận thu trên bình diện toàn quốc cũng khơ khớ đấy.
Tất cả các quan ồ lên về cái sáng kiến nghe dở hơi nhưng hiệu quả sẽ không dở hơi. Đất nước ở thời trộm cắp như rươi, nhà nào chả nuôi chó. Môi trường ô nhiễm thì chuột bọ sinh sôi, ai chẳng cần mèo! Đúng là dở hơi sắc sảo, rất thực tế. Vua Cộng đế cũng phải gật gù tán thưởng sự sáng tạo.
Quan coi ngân khố sau khi nghe hiến kế đã thấy kho lấp lánh đầy tiền, bụng đầy mừng rỡ đinh xông ra tấu trình cho kết luận bãi triều, thì bỗng một tên quan nhọ nhem từ đống rác vừa kịp chui ra bái bẩm: “Ấy chớ, đừng vội, kẻ tiện nhân này có một kế mà thi hành được thì sáng kiến của họ Sắt tên Nhọn kia cũng chỉ là “muỗi” nhá.
Tất cả đột ngột lặng im để nghe kế mới.
Kẻ ô quan kia bỏ gọn lỏn có 3 từ:
- Đánh thuế chuột.
Hắn tâu: “Vừa rồi mới chỉ bàn đánh thuế vào bọn ít nhiều có tiền. Thuế chuột này là đánh vào bọn cùng đinh. Đám này mới là số lớn. Kệ, cứ chuột ở nhà nào thì tính vào nhà đó nã thuế... Cấm cãi. Chuột ra bãi rác thì đã có bọn bới rác chịu trách nhiệm nộp thuế. Thuế này là tận thu, ai cũng phải có trách nhiệm. Chấp nhận sức thuế này thì bảo đảm sự công bằng dân chủ văn minh an toàn xã hội.”
Tất cả ào lên như sóng gầm lũ cuốn, tán thưởng đến tận đầu ngón tay ngón chân, sướng ran người!
Tuyệt thật, đánh thuế chuột, thế mà không ai nghĩ ra!
Từ đấy ngân khố của Vương quốc Man Di lại đầy dần lên, đầy dần lên…
6/12/2012
Đông Ngàn Đỗ Đức


NHỮNG BÀI VIẾT MỚI NHẤT CỦA QLB & CÁC VỤ ÁN




HỒ SƠ BẮC Á& SỮA TH TRUE MILK HỒ SƠ LIÊN QUANMAFIA HỒ SƠ MASAN TECHCOMBANK HỒ SƠ VỀ NH PHƯƠNG NAM & TRẦM BÊ NGUYỄN ĐỨC KIÊN - EXIMBANK

1 comment:

Anonymous said...

...Một quan khác xông ra,tỏ ra mình cũng đầy chất xám không kém:-"Đánh thuế cứt!có thằng dân nào ăn mà không ỉa,chuột thì có nhà có nhà không,chứ ỉa ra cứt thì nhà nào chả có,ta cứ đánh thuế tối đa trên số cứt mỗi nhân khầu có thể ỉa,ai ỉa ít hơn thì phải có biên bản của công an,giám định DNA của sở y tế, cùng dấu của công chứng là cứt chính hiệu thì mới được hoàn trả số thuế chênh lệch, xin bệ hạ cho khẩn trương thi hành ngay ạ!"
Vua Man Di vuốt râu cười toe toét:"Các khanh quả là trí thức xã hội chủ nghĩa ưu việt,học trò cưng của Hù chủ tịch có khác!
Chó săn đâu,cho thi hành ngay !"
Lũ chó săn:"Thế cứt đánh thuế xong,chúng con có được ăn không ạ?"