Blogger Widgets

Thursday, November 22, 2012

Chuột hay bù nhìn?

Quanlambao  - Ngày xưa có anh chết xuống dưới âm phủ, sau một thời gian “cải tạo” với các quỷ sứ đầu trâu mặt ngựa anh được chuyển trại, cho đi đầu thai kiếp khác. Họ đưa anh ra trước Ủy ban Ðầu thai, mà theo báo cáo của Nam Tào, Bắc Ðẩu, hồ sơ, lý lịch của anh rất xấu; anh không thể đầu thai làm người nữa.

Anh năn nỉ xin được đầu thai làm kiếp trâu; nghĩ rằng làm thân con trâu thì lúc nào cũng có người nuôi ăn, không phải vất vả. Nhưng lũ quý sứ đầu trâu phản đối, vì đưa anh ta lên làm con trâu là xúc phạm đến tất cả lực lượng công an nhân dân dưới âm phủ. Cuối cùng Ủy ban Ðầu thai cho anh ta lựa chọn: Hoặc sinh ra làm một con chuột, hay làm một thằng bù nhìn đứng ngoài ruộng xua đuổi chim chóc. Làm chuột hay làm bù nhìn, anh ta nên chọn cách nào?

Ông Dương Trung Quốc
Câu chuyện cổ tích trên được nhớ lại sau khi chúng ta nghe những bản tin và lời bàn về vụ ông Nguyễn Tấn Dũng ra trước Quốc Hội ở Hà Nội. Thứ Tư tuần trước, khi ông thủ tướng nước Việt Nam ra trước Quốc Hội, có một đại biểu là ông Dương Trung Quốc đứng lên hỏi ông rằng ông có nghĩ đến chuyện từ chức hay không. Nói văn hoa, theo báo chí tường thuật, thì ông Quốc hỏi ông Dũng có “hướng tới một văn hóa từ chức” hay không. Bởi vì, một người làm thủ tướng sai lầm mà chỉ ra trước Quốc Hội nói mấy lời xin lỗi thì kỳ cục quá. Câu hỏi bất ngờ của ông Dương Trung Quốc được cả nước chú ý. Và ông Nguyễn Tấn Dũng đã trả lời một cách khéo léo, nhưng ý kiến rất rõ ràng và giản dị: Quý vị đại biểu Quốc Hội không có quyền đặt câu hỏi đó! Vì ông Dũng chỉ được đảng giao việc làm thủ tướng cho nên ông làm thủ tướng. Nói cách khác, ông Dương Trung Quốc muốn thấy cái “văn hóa từ chức” thì hãy đi gõ cửa đảng cộng sản mà hỏi; chứ đem hỏi ông Dũng là gõ nhầm cửa!

Phải nghe nguyên văn những lời ông Dũng nói mới cảm thấy được nỗi bẽ bàng của ông Dương Trung Quốc. Ông Dũng nói, “...gần suốt cả cuộc đời tôi đi theo đảng hoạt động cách mạng, dưới sự lãnh đạo trực tiếp quản lý của đảng, tôi không có chạy, tôi cũng không có xin một chức vụ nào cả!” Ông còn nói, “và tôi cũng không có thoái thác, từ chối bất cứ nhiệm vụ gì mà đảng, nhà nước quyết định phân công, giao phó cho tôi.”
Tức là ông Nguyễn Tấn Dũng hoàn toàn đóng vai thụ động, trách nhiệm sau cùng là của toàn thể đảng cộng sản, từ những cụ ngồi trên cho đến các đảng viên ở dưới. Ông không bao giờ xin giữ chức thủ tướng cả. Ông được đảng trao cho. Ông còn nói: “Ðảng, Bộ Chính Trị, Ban Chấp Hành Trung Ương đã hiểu rõ về tôi cả về ưu điểm, khuyết điểm, cả về phẩm chất đạo đức, cả về năng lực, khả năng, cả về sức khỏe thương tật, cả về tâm tư nguyện vọng của tôi.” Tức là nếu ông có sai lầm, thì đảng đã biết trước rồi, chứ không có gì lạ cả!

Ðây là một lối tự biện rất hay. Con gái, con trai ông Nguyễn Tấn Dũng cũng có thể nói giống y như vậy. Vì đảng giao phó cho nên cô này mới làm chủ tịch ngân hàng, cậu kia mới làm chức thứ trưởng. Các cô, cậu chỉ ngoan ngoãn nhận việc mà thôi. Có thể nói, những người phụ trách các công ty Vinashin, Vinalines, hay các ông đã làm PMU 18 hoặc, nhận làm xa lộ xuyên Sài Gòn để lấy hàng triệu đô la của nhà thầu Nhật Bản, họ cũng có thể tự biện minh như thế: Tôi “không có thoái thác, từ chối bất cứ nhiệm vụ gì mà đảng, nhà nước quyết định phân công, giao phó cho tôi” đứng ra điều khiển công ty Vinashin (hay Vinalines)! Họ vô tội bởi vì trước khi trao nhiệm vụ, đảng “đã hiểu rõ về tôi cả về ưu điểm, khuyết điểm, cả về phẩm chất đạo đức, cả về năng lực, khả năng, cả về sức khỏe thương tật, cả về tâm tư nguyện vọng của tôi.” Khi họ tự biện minh như vậy thì các quan tòa phải thấy thương họ mà tha bổng. Bởi vì thủ phạm đích thực của các vụ cướp của công làm của riêng, ăn tiền mua tầu dỏm, không phải là những đảng viên ngoan ngoãn này. Thủ phạm đáng đem ra trước vành móng ngựa chính là đảng!

Tức là các ông bà đại biểu Quốc Hội cũng không có quyền nói chuyện “bất tín nhiệm” với ông thủ tướng hay bất cứ quan chức nào trong guồng máy nhà nước. Tất cả đều do đảng trao trách nhiệm! Mà chính cái Quốc Hội này, tất cả các đại biểu ngồi gật gù trong đó, cũng là do đảng chỉ định cho ngồi!

Cho nên nhà bình luận Mai Thái Lĩnh tại Việt Nam mới viết: “Mặc dù quy định về thủ tục ‘bỏ phiếu tín nhiệm’ đã được ghi trong Luật Tổ Chức Quốc Hội 2002 và cả trong bản sửa đổi năm 2007, Quốc Hội lại không thể tự mình thực hiện quyền này. Thực tế cho thấy chế độ ‘đảng trị’ đã vô hiệu hóa công cụ hữu hiệu nhất của Quốc Hội để kiểm soát quyền lực của bộ máy hành pháp.” Cho nên ông Giáo Sư Tương Lai phải công nhận: “Câu trả lời của ông thủ tướng theo tôi nghĩ là chính xác.” Bởi vì chính Quốc Hội cũng chỉ là một Quốc Hội của đảng chứ không phải của dân; nó cũng chỉ được đảng cho lên ngồi đó chứ chẳng có quyền đặt câu hỏi nào với các quyết định của đảng.

Ðó là nỗi bẽ bàng của những đại biểu Quốc Hội, khi nghe ông Nguyễn Tấn Dũng nói về 51 năm làm cách mạng chỉ biết nghe lệnh đảng. Ông đại biểu Dương Trung Quốc hỏi: “Thủ tướng nghĩ gì về ý kiến cho rằng, mình đã nặng trách nhiệm với đảng, mà nhẹ trách nhiệm với dân?” Nghe những lời ông Dũng đáp lại, người ngoài cũng thấy muốn đặt câu hỏi với ông Dương Trung Quốc: “Ông đại biểu nghĩ gì về ý kiến cho rằng, Quốc Hội đã nặng trách nhiệm với đảng, mà nhẹ trách nhiệm với dân?”

Ðến đây, chúng ta thấy các đại biểu Quốc Hội ở Việt Nam hiện đứng trước hai lựa chọn. Một con đường là an phận, cứ ngậm miệng ăn tiền, chả bao giờ dại dột đứng lên nói như ông Dương Trung Quốc, chỉ thêm bẽ bàng thôi. Hai là mạnh dạn đứng lên, thoát xác, nhất định thi hành quyền hạn của một Quốc Hội, theo Hiến Pháp và đạo luật Luật Tổ Chức Quốc Hội quy định. Biết đâu, có nhiều người cũng gan to như ông Dương Trung Quốc, yêu cầu đặt vấn đề bất tín nhiệm chính phủ?

Hai lựa chọn, hoặc ngậm miệng, hoặc đứng lên cất tiếng nói, sẽ đưa tới những hậu quả nào?

Nếu các đại biểu Quốc Hội dám đứng lên đòi bất tín nhiệm, thì dù họ chiếm đa số, thì chắc cũng không đi tới đâu cả. Bởi vì tất cả những người cầm đầu cái Quốc Hội đó đều là người được đảng chỉ định, họ sẽ không cho biểu quyết. Các ông bà muốn nói gì thì nói, nhưng không bao giờ có thể đưa tới một quyết định, rồi đem quyết định đó trao cho bên hành pháp để bắt nó thi hành. Tình trạng này giống như một cái hội đồng trong chuyện cổ tích. Ðó là hội đồng của các con chuột quyết định sẽ đem cái chuông đi cột vào cổ con mèo, để mèo đi tới đâu thì họ hàng nhà chuột nghe biết trước mà chạy. Hội đồng đã quyết định xong, nhưng không ai có can đảm đem cái chuông tới buộc cổ con mèo cả. Giống như vậy, nếu cái Quốc Hội ở Việt Nam bây giờ mà quyết tâm đòi bất tín nhiệm ông Nguyễn Tấn Dũng, thì họ cũng chỉ là một cái Quốc Hội Chuột mà thôi!

Lựa chọn thứ hai, ngậm miệng ăn tiền, là con đường nhàn hạ hơn. Ðó là số kiếp đã được dành cho những ông bù nhìn giữ dưa, đuổi quạ. Tất cả các chế độ độc tài đều lập ra các quốc hội bù nhìn cả. Cho đến khi chế độ sụp đổ, các bù nhìn cũng rớt theo. Nếu có ai hỏi tội, họ cũng có thể tự bào chữa y như lời ông Nguyễn Tấn Dũng: Ðảng và Nhà nước quyết định phân công, giao phó cho tôi đấy chứ!

Trở lại câu chuyện cổ tích anh chàng được ra trước Ủy ban Ðầu thai dưới âm phủ, đứng trước câu hỏi: Giữa hai kiếp mới, làm chuột hay làm bù nhìn, anh ta chọn đầu thai làm cái nào? Quý vị có thể đoán ra, anh ta sẽ chọn làm bù nhìn, con đường an toàn, nhàn nhã hơn. Chắc các đại biểu Quốc Hội ở Việt Nam cũng lựa chọn như thế.

Ngô Nhân Dụng


NHỮNG BÀI VIẾT MỚI NHẤT CỦA QLB & CÁC VỤ ÁN




HỒ SƠ BẮC Á& SỮA TH TRUE MILK HỒ SƠ LIÊN QUANMAFIA HỒ SƠ MASAN TECHCOMBANK HỒ SƠ VỀ NH PHƯƠNG NAM & TRẦM BÊ NGUYỄN ĐỨC KIÊN - EXIMBANK

4 comments:

thichthithuong said...

quanlambao làm ơn BỚI lại vụ THỦY CUNG THĂNG LONG hồi đ/c X còn đương nhiệm TĐNH sau đó"BỊ"cắt chức và"BỊ"điều lên làm PTT!... thì mới thấy con S này miễn nhiễm ntn!.vì sao?vì toàn Đ là 1 cái tổ S.

Anonymous said...

Tại sao mấy trăm con khỉ trong quốc hội mà chẳng có 1 con khỉ nào biết đứng dậy hỏi thằng dũng rằng cái đảng đang trực tiếp quản lý , lãnh đạo nó cụ thể là những thằng nào , chứ cứ nói chung chung như vậy thì đảng của nó chỉ là cái bóng ma à ? Khi biết mặt mũi những thằng đảng lãnh đạn của thằng dũng rồi thì mấy trăm con khỉ chỉ cần bu lại chất vấn bọn đảng lãnh đạo rằng tại sao khi thằng dũng tham nhũng đến nỗi làm sụp đổ nền kinh tế mà không đưa nó xuống ...vv chứ không cần chất vấn thằng dũng xà mâu làm gì cho mất công , rách việc .

Anonymous said...

Giữ gìn pháp kỷ là trách nhiệm của mọi người.


Về vấn đề đạo lý làm người, Nhân Quyền và Pháp Luật thì ông Triều (bà con thủ tướng?) đều vi phạm.

Tuy hiện thời, họ có thể lạm dụng quyền lực để cưỡng từ đoạt lý nhưng ngòi bút thiên thu của người đời sẽ có thể công luận những chuyện xấu và hành vi vô đạo đức của họ.

Bạn thấy đó, có rất nhiều phản ảnh từ nhiều người nhưng họ vẫn chối leo lẻo mặc dù sự thật phơi bày ra đó.

Cho nên, tôi mới thu thập tất cả bằng chứng và ghi âm gửi cho tất cả mọi người xem xét, do có đủ chứng cứ nên bọn xấu khó có thể quanh co chối cãi và nói người khác bịa đặt cho chúng.


Có sai thì phải xin lỗi và bồi thường cho cấp dưới nếu không muốn bị người khác đánh giá là giám đốc còn tệ hơn mấy thằng cu li.Nhân quyền:
Về quyền làm việc và đối xử phụ nữ.

Do ông Nguyễn Mạnh Triều Eximbank Bạc Liêu vu oan giá họa làm hại tôi, gây ra cho tôi những thiệt hại về vật chất và tinh thần (có đầy đủ bằng chứng ghi âm...) ép tôi chịu trách nhiệm cho những việc làm sai trái quá khả năng của tôi do ông ấy gây ra.
http://blog.yahoo.com/giaohaoganxa1212/articles/1090886/index

Tám Thơm said...

Ô-sin em hôm nay ăn-to QLB một cách nhẹ nhàng, không giống như mấy hôm trước, thật là khó khăn, đóng mở nhiều lần, nhưng cũng không vô được máy tóp-tép của con cái ông bà chủ - một bí thư tỉnh ủy - mà theo một giấc ác mộng cho hay bí thư tỉnh ủy được bà con làng xóm cho biết nó là hiện thân của một con chó ngao hung dữ - thích xé sác và ăn thịt dân hiền vô tội. Thần đèn "Chín Củi" cũng đồng ý như vậy.
Hôm nay lại biết tin thêm con khỉ dương-tàu-cộng cũng đang diễn trò hề mua vui trên sân khấu cái quốc hội bù nhìn. Hắn đã nâng bi khéo léo vua sâu TT (đồng hương của em), để vua sâu có dịp khoe khoang sự vâng lời tuyệt đối của mình đối với tập đoàn sâu bọ (đứng đầu là TBT Trọng Lú, kiêm chức thái thượng hoàng).
Em nghĩ là nên săn sóc kỹ lưỡng mấy trăm con khỉ ở chuồng QH bù nhìn, để bọn khỉ tiếp tục bày trò mua vui cho toàn dân ta. Con khỉ nào cũng hồng hào béo mập, chứng tỏ bọn khỉ này đang hưởng tràn đầy ơn mưa móc của tập đoàn sâu bọ, vậy cũng quá đáng rồi, nên nghĩ đến vấn đề cho bọn khỉ này ăn chay trường - để tiết giảm ngân sách quốc gia.
Nghe nói mấy con khỉ này còn được vua không ngai văn-hưởng nuôi bằng những cục gạch - nhất là mấy dịp bỏ phiếu bấu bán này nọ, bọn khỉ ăn no nê những cục gạch lớn nhỏ khác nhau - vậy ô-sin em có thể gọi chúng nó là những con khỉ máy thích ăn gạch.
Thôi lời ngắn tình dài, xin chào.