Blogger Widgets

Tuesday, August 7, 2012

NHƯNG CHỐNG TRUNG QUỐC BẰNG CÁCH NÀO ?


Câu tựa đề trên đây là ý kiến của một vị độc giả sau khi đọc bài trước trên mục này: “Ai cũng biết Việt Nam đang bị Trung Quốc làm nhục, nhưng chống Trung Quốc bằng cách nào?”
Ðó cũng là ý kiến của Thái Úy Trần Nhật Hiệu, vào thế kỷ 13.
Năm 1257 Hốt Tất Liệt, sau khi xóa tan nước Ðại Lý, sai quân tấn công nước ta vì vua nhà Trần không chịu qua Vân Nam khấu đầu quy phục. Ðạo quân Mông Cổ phá đổ hàng phòng thủ đầu tiên do Trần Quốc Tuấn chỉ huy; rồi đánh bại đạo quân chính do Trần Thái Tông trực tiếp lãnh đạo; tiến tới chiếm thành Thăng Long, “cướp phá, giết tất cả nam phụ lão ấu ở trong thành,” như Trần Trọng Kim ghi trong Việt Nam Sử Lược. Triều đình chạy về Hưng Yên, Thái Tông hỏi ý kiến mọi người. Thái Úy Trần Nhật Hiệu cầm sào viết xuống nước hai chữ: Nhập Tống (xin vào nước Tống). Lúc đó Tống còn là tên gọi cả nước Trung Hoa; mặc dù vua quan nhà Tống chỉ còn làm chủ một mẩu đất ở vùng Quảng Ðông, hai năm sau mới bị quân Mông Cổ tiêu diệt. Nếu theo lời khuyên của Thái Úy Trần Nhật Hiệu thì vua nhà Trần đã xin hàng. Nhưng Thái sư Trần Thủ Ðộ có ý kiến khác: “Ðầu tôi chưa rơi xuống đất thì xin bệ hạ đừng lo.” Cuối cùng nước Việt Nam không bị nhục.

Vị độc giả trên còn lý luận: “Chưa thấy ai nói đến phương thức chống Trung Quốc bành trướng một cách có hiệu quả. Chỉ có những cuộc biểu tình ồn ào, không kết quả.”
Năm 1285 chắc cũng có người nghĩ như vậy. Trước mối đe dọa quân Nguyên sang tấn công lần thứ ba, Thái thượng hoàng Thánh Tông và vua Trần Nhân Tông mời các vị già cả trong nước vào họp ở điện Diên Hồng để tham khảo. Ðại Việt Sử Ký Toàn Thư viết: “Các phụ lão đều nói ‘Ðánh,’ vạn người cùng hô một tiếng, như bật ra từ một cửa miệng.”
Ðiện Diên Hồng có lẽ không đủ rộng để chứa đến một vạn người. Nhưng dù chỉ có hàng ngàn thì không khí cuộc họp chắc cũng đủ “ồn ào,” náo nhiệt, “muôn người cùng hô một tiếng, như bật ra từ một cửa miệng,” không khác gì trong các cuộc biểu tình trước tòa đại sứ Trung Quốc gần đây. Những “phụ lão” thời nhà Trần chắc cũng chỉ trên dưới 50 tuổi, còn quá trẻ so với những “cụ” Nguyễn Quang A đi biểu tình ở Hà Nội, hay Hòa Thượng Thích Chí Thắng mới xuống đường ở Huế. Các phụ lão thời đó chắc chỉ vào tuổi cho các cô Trịnh Kim Tiến, Huỳnh Thục Vy gọi là chú thôi! Nhưng cuộc “biểu tình” trong điện Diên Hồng đã có kết quả. Cuộc họp mặt hào hùng đó cho thấy một cách “chống Trung Quốc bành trướng.” Phương thức duy nhất có kiệu quả là: Toàn dân một lòng bảo vệ danh dự quốc gia. Nhờ thế, sau cùng nước Việt Nam không bị quân Mông Cổ chiếm mất. Nếu vua và dân nhà Trần đều run sợ mà chịu nhục thì có thể từ đó nước ta đã biến thành một tỉnh hay một quận của nước Trung Hoa cho tới bây giờ, không khác gì tỉnh Vân Nam.
Vị độc giả trên đây còn lo sợ: “Dùng quân sự không thể thắng Trung Quốc, Hải quân ta quá yếu... Trung Quốc đã chế được tàu vũ trụ, Việt Nam ta (chỉ) tổ chức được (thi) Hoa Hậu Thế Giới. Cán cân đã ngã ngũ. Xin đừng bàn vấn đề này như truyện kiếm hiệp Kim Dung, chỉ nhục thêm.”
Không ai muốn “nhục thêm,” nhưng phải hỏi: Nếu có hai còn đường phải chọn, một bên là im lặng hèn nhát, bên kia là chống cự đến cùng, thì con đường nào nhục nhã hơn? Không người Việt Nam nào muốn gây chiến tranh với Trung Quốc. Nhưng bị lấn ép mãi mà không dám đối đầu thì chắn chắn nhục nhã. Mà trong tình thế hiện nay, Trung Quốc không dám đánh Việt Nam, vì những quyền lợi thiết yếu của họ.

Vào đời nhà Trần, cán cân lực lượng giữa nước ta và nhà Nguyên cũng chênh lệch không khác gì với Trung Cộng bây giờ. Có thể nhà Trần còn yếu hơn nhiều vì cả trăm năm người Việt không biết đến chiến tranh. Quân Mông Cổ thì vừa mới chinh phục tất cả nước Trung Hoa sau khi làm cỏ suốt vùng Trung Á, sang đến Nga và Ðông Âu; đạo quân bách chiến tới đâu tàn sát đó rồi đặt người mới cai trị. Dân số Việt Nam lúc đó được mấy triệu và quân đội nhà Trần có được bao nhiêu người? Vua nhà Nguyên sai một đạo quân trăm ngàn lính thiện chiến sang đánh, cuối cùng chỉ còn 20 ngàn tơi tả chạy về. Nhờ đâu nhà Trần giữ vững được bờ cõi nước ta? Vì toàn dân trên dưới một lòng: Thà làm quỷ nước Nam! Chúng ta cũng đừng quên rằng các vị vua nhà Trần đều là dòng dõi người Việt gốc Hoa, qua nhiều đời họ đã hóa thành dân tộc Ðại Việt; nhưng khi cần chống ngoại xâm thì họ vẫn được toàn dân ủng hộ.
Vị thế của Trung Quốc bây giờ chắc chắn không mạnh bằng thời nhà Nguyên. Vào thế kỷ thứ 13, Trung Quốc chiếm địa vị bá chủ trong vùng Á Ðông, về chính trị, kinh tế, và quân sự. Chưa có những nước Nhật Bản, Nam Hàn giầu mạnh, chưa có khối Ðông Nam Á cùng lo lắng trước đế quốc Trung Hoa mới. Chưa có nước Nga đè nặng phía Bắc. Cũng chưa hạm đội thứ bẩy của Mỹ và một ông tổng thống khẳng định vì quyền lợi nước Mỹ sẽ duy trì sự có mặt ở Á Châu Thái Bình Dương.
Nhà Nguyên cũng không cần tiền đầu tư ngoại quốc đổ vào, không lệ thuộc các tài nguyên, nhiên liệu từ các nước Á Châu, Phi Châu và Nam Mỹ để phục hồi kinh tế, không lo việc dân chúng đòi tự do dân chủ, không sợ bị cả thế giới ngưng giao thương nếu có hành động hiếu chiến, xâm lăng.
Trung Cộng bây giờ mang đầy những mối lo tâm phúc đó! Hải Quân Trung Cộng không dám đánh chiếm đảo Ðiếu Ngư đang bị Nhật chiếm đóng; vì Bắc Kinh không muốn dân Nhật Bản nổi giận yêu cầu chính phủ tái võ trang, lập lại quân đội. Tầu thuyền Trung Cộng phải rút khỏi vùng biển tranh chấp với Philippines vì nếu có chiến tranh thì các nước trong vùng sẽ phải cùng nhau xin liên kết với Mỹ chặt chẽ hơn. Bắc Kinh cần giữ hòa bình trong vùng biển Ðông nước ta vì nếu con đường giao thông qua đó bất an thì cả nền kinh tế Trung Quốc sẽ lo không có đủ nguyên liệu và nhiên liệu để chạy bình thường. Chính Bắc Kinh sẽ lo tránh đụng độ nhiều hơn nước ta, vì nếu thêm một trăm ngàn dân thất nghiệp thì chế độ cộng sản sẽ sụp đổ!
Nhà Nguyên có thể đem quân đánh Việt Nam vì vào thế kỷ 13 nước ta hoàn toàn cô lập. Cũng giống như năm 1979 Trung Cộng đã “dạy một bài học” cho Lê Duẩn về tội phản phúc vì Cộng Sản Việt Nam đang bị cả thế giới tẩy chay. Tình trạng thế giới ngày nay hoàn toàn khác. Không nước nào lo bị cô lập nữa, mà Trung Quốc cũng không còn địa vị độc quyền bá chủ nữa. Nước Mỹ, Châu Âu cũng như Ấn Ðộ, Nhật Bản, và các nước Ðông Nam Á sẽ phản ứng mãnh liệt nếu Trung Cộng gây chiến với Việt Nam. Họ sẽ ngăn cản đến cùng, vì quyền lợi của chính họ chứ chẳng cần họ phải thương yêu gì nước mình! Ý nghĩ cho rằng Trung Cộng muốn làm gì thì làm, các nước nhỏ chung quanh phải sợ sệt như giun như dế mới thật là hoang tưởng. Ðó mới là sống trong “truyện kiếm hiệp Kim Dung!”
Nhưng vị độc giả có lòng còn lo ngại, viết rằng nếu “Dùng chánh trị (chống lại Trung Cộng thì sẽ) lệ thuộc Mỹ hoặc phương Tây.”
Ðó cũng là một điều hoang tưởng. Thế giới bây giờ không ai còn phải lo bị lệ thuộc như vậy, dù lệ thuộc Mỹ hay lệ thuộc Tàu, nếu tự mình biết khôn ngoan và quyết tâm bảo vệ nền độc lập. Năm 1940, các nước Anh, nước Pháp đã nhờ quân Mỹ sang đánh quân Ðức Quốc Xã, sau đó các nước này bị lệ thuộc nước Mỹ hay không? Nếu không có Mỹ bảo vệ thì Nam Hàn và Ðài Loan đã biến mất từ lâu rồi, nhưng bây giờ ai dám nói rằng các nước này lệ thuộc Mỹ? Nếu thân với Mỹ mà dân nước họ giầu có, được sống trong dân chủ tự do được thì tại sao họ không kết thân? Trên thế giới bây giờ không một nước nào lo phải lệ thuộc nước khác, vì tất cả các nước đều tùy thuộc vào nhau trong nền kinh tế toàn cầu hóa. Có ai bắt Singapore phải mở cửa cho tầu chiến Mỹ vào bến tu bổ, có ai bắt họ phải ký hiệp ước tự do thương mại với Mỹ hay không? Chẳng qua là vì Singapore thấy các hành động đó có lợi cho dân họ!
Vị độc giả nêu những ý kiến trên đây có thể vì tấm lòng lo cho đất nước thật. Nhưng các ý kiến đó cũng là luận điệu để bào chữa cho thái độ khiếp nhược, sợ hãi một cách vô lý trước các hành động gây hấn và lấn áp của Cộng Sản Trung Quốc. Ðó cũng là luận điệu mà Bắc Kinh muốn người mình truyền cho nhau nghe. Ðể cho cả nước Việt Nam chết nhát! Người Việt Nam không hèn nhát như vậy, ngay từ thời Hai Bà Trưng, bà Triệu.

Không thể chấp nhận những luận điệu hèn nhát, chưa chi đã lo nước Việt Nam không đủ sức chống lại Trung Cộng. Những kẻ đưa ra các luận điệu đó chỉ làm trò “rung cây nhát khỉ” để phục vụ Bắc Kinh và biện minh cho những thái độ khiếp nhược của họ. Nếu mỗi lần Trung Cộng tấn công tầu đánh cá Việt Nam, bắt cóc các ngư dân nước mình, thì một chính quyền Việt Nam biết trọng danh dự đã hành động trả đũa liền. Có thể quyết định tống xuất một ngàn công nhân Trung Quốc làm việc không giấy phép ở trong nước ta ngay sau khi “tầu lạ” đánh dân mình. Ðang có hàng chục ngàn di dân lậu trong đám các công nhân Trung Quốc, một đêm là có thể tìm ra một ngàn người dễ dàng. Trục xuất di dân lậu là một việc làm hợp pháp, hợp đạo lý, quốc tế phải công nhận là đúng lẽ phải. Liệu Trung Cộng có dám vì thế mà đem quân sang đánh nước ta hay không? Thế giới có ngồi im cho họ hành động ngang ngược như vậy hay không? Dân Việt Nam đã hèn nhát từ bao giờ vậy?
Năm 1974 ông Nguyễn Văn Thiệu đã ra lệnh Hải Quân Việt Nam chống cự đến cùng khi quân Trung Cộng tiến đánh Hoàng Sa. Lúc đó ông tổng thống Việt Nam Cộng Hòa chắc phải biết rằng những người lính sắp ra trận sẽ phải chịu hy sinh. Dù biết như vậy, ở địa vị người lãnh đạo một quốc gia, ai cũng phải ra lệnh tử chiến. Họ không thể chỉ nghĩ đến kế an toàn cho mỗi người lính. Vì phải bảo toàn danh dự quốc gia, vì còn phải nghĩ đến tổ tiên và con cháu.
Những người lính Việt Nam bảo vệ thành phố Lạng Sơn năm 1979 có biết rằng họ sắp bỏ mình trước biển người quân Trung Cộng hay không? Tại sao họ vẫn cầm súng chống cự tới cùng? Thiếu Tá Ngụy Văn Thà khi cùng các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam chống cự tới cùng đến lúc chỉ còn lưỡi lê trên đầu súng, họ có biết là họ sắp hy sinh hay không? Tại sao họ vẫn bám lấy mảnh đất Hoàng Sa cho đến chết? Tất cả những người lính Việt Nam, dù ở miền Nam hay miền Bắc, đều biết họ sẽ chết, nhưng chết cho tổ quốc Việt Nam. Vì bổn phận với tiền nhân bao đời trước. Vì biết còn bao nhiêu thế hệ con cháu đời sau. Người Việt Nam xưa nay không khiếp nhược.
Ngô Nhân Dụng - Người Việt online

TOP HOT LINKS QUAN LÀM BÁO

12 comments:

Anonymous said...

giac trong chua dep ban gi chua danh da thua. xin loi no cai rang luoc het roi, dau khong co tq danh dam gi cai gi lam truoc phai lam ,lam xong moi tinh 'cho dung con khong vung danh ' danh voi dam

Chí Vịnh said...

Chống Trung cộng: chống cái con khỉ, khi Việt Nam Chúng ta đang ở dưới thời Thái thú Tô Định, 14 thằng Bộ Chính trị thay mặt Thái thú Tô Định đang cai trị Việt Nam.
Chúng ta phải biết rỏ điều nầy khi muốn đấu tranh với bọn chúng, thì chúng ta mới có thể tìm ra cách tranh đấu phù hợp và mong có ngày thành công:
-Một là phải có người như Hai Bà Trưng : (giờ thì tìm đâu cho ra?).
-Hai Đấu tranh với Thái thú Tô Định mà công khai như các nhà Yêu nước đang làm, thì chỉ như húc đầu vào đá, chúng bỏ tù hoặc tiêu diệt hết....việc này đang xãy ra.
Chúng ta phải làm sao cho thật nhiều người Việt nam trong nước biết được đảng CSVN đang là Tay sai của Trung cộng.
Hãy đọc bài viết của dân làm báo:
"Không làm được chuyện quảng bá thông tin thì đường dài chúng ta chỉ vẫn
là một nhúm cát, trong cái sa mạc khô cằn của đất nước, quay quần bên
nhau, nói mãi cho nhau nghe những điều mà mình đã biết."
Hãy nhìn xem trong nuớc có thể nói 90% dân trong nước thờ ơ với việc chính quyền Việt nam đang làm, họ giống như dân Bắc Triều tiên, đói thấy mẹ mà vẫn mỗi ngày nhớ ơn Kim Chủ tịch, dân Việt nam giờ có ăn là Hạnh phúc rồi.
Còn 10% bọn cầm quyền thì khỏi nói, ai chết mặc ai, Việt nam có rơi vào tay Trung cộng thì bọn Ông cũng nhà cao cửa rộng, có sao đâu.

Hãy cố tìm cách làm sao cho nhiều như có thể, người trong nước biết được Nguy Cơ Mất Nước và Bàn

Tay Lông lá của 14 Tay sai cùng 4 triệu đảng viên Tay sai của Thái Thú Tô Định.

Hãy Qủang bá.......
"Không làm được chuyện quảng bá thông tin thì đường dài chúng ta chỉ vẫn
là một nhúm cát, trong cái sa mạc khô cằn của đất nước, quay quần bên
nhau, nói mãi cho nhau nghe những điều mà mình đã biết."

danngheo said...

trước khi diệt giặc ngoài cần phải diệt thù trong là những quan chức đang ăn cắp, ăn cướp xương máu của dân

Anonymous said...

Cần sớm làm cuộc cách mạng " Hoa Sen" trước, sau đó ắt sẽ có cách chống tàu khựa.

Anonymous said...

sau khi nghe phân tích của tác giả cũng như các nhận xét tui có 1 ít ý kiến như sau:
- vấn đề thay đổi chế độ chính trị lúc này là không thể được vì lúc này đang là lúc nước sôi lửa bỏng như thế này là không được trong nhà chưa có ổn định sao mà đánh giặc ngoại xâm được, nếu mà thay đổi chế độ chính trị thì mất ít nhất 2 năm mới ổn định được tình hình vậy lúc xảy ra đấu tranh thay đổi chế độ Trung cộng nó cho quân chiếm trường sa thì đánh bằng niềm tin ah
- vậy chỉ còn cách dẹp thù trong nước( bọn quan lại tham ô) ổn định tình hình nội chính, tiến tới đoàn kết dân tộc chống thù thôi

Anonymous said...

nhưng đánh trung quốc thì ĐCSVN sống với ai?. ĐCSVN là em nuôi của ĐCSTQ nên không thể đánh lại anh được, như thế là hỗn láo,(ĐCSTQ) sẽ cho ĐCSVN bài học nữa thì ĐCSVN chết chắc (vì ĐCSVN sẽ bị ngoài đánh vào, trong đánh ra, người dân VN bất tín ĐCSVN lắm rồi). Vậy lựa chọn duy nhất của ĐCSVN là quỳ gối trước ĐCSTQ và sống, chứ không thì chỉ có chết. Lúc này ĐCSVN không thể triệu tập được hội nghị diên hồng vì nhiều lý do.

Anonymous said...

Toàn dân Việt phải diệt bọn Hán VC trước. Vì bọn Hán VC là điệp viên và là tay sai cho chủ bọn chúng là TC. Bọn Hán VC diệt những người yêu nước ngay từ lúc đầu theo lời chỉ thị của TC. Để giử gìn nước Việt, quân đội và nhân dân cùng đứng lên diệt bọn Hán VC trước, sau đó ngăn chận sự xâm lăng của TC.

Anonymous said...

Chống được Trung Quốc cái con khỉ, chỉ duy ý chí! Trung Quốc chỉ cần đứng tại Đảo Hải Nam bắn chơi vài quả tên lửa thì chết cả đám! Bây giờ có phải đánh phục kích, giáp là cà, giáo mác như thời Trần, Lê đâu!

Anonymous said...

So chet qua fhi dao mot coi lo ma chui dau vao tron di !!! Noi chuyen y nhu mot dua con nit so bi don .....!!!

chẳng khác gì lịch sử sửa lại said...

năm xưa khi ở chế độ cũ đánh nhau miền sau thời Pháp quân miền Bắc đánh Mỹ,giờ không giải thích được tại sao lại nương Mỹ và thân Trung Cộng nên không làm,

thức ăn thì TQ đầu độc,ý chỉ thì TQ thông qua tay sai gián điệp bóp nát,thông tin về TQ công bố cho dân thì bị che đậy/thay đổi hơn 70%,số lượng người TQ đẩy vào VN để đồng hoá và để khi có chuyện sẵn sàng đánh cả trong lẫn ngoài không nhỏ

Số lượng những người biết thông tin thật không nhiều và số lượng những người đủ tài để nhận ra cách đối phó TQ thì lại càng ít,và nếu có thì 1 là họ bị vùi lấp,2 là họ theo phe thân TQ


Việc mất nước/chiến tranh vũ trang sớm hay muộn gì cũng sẻ diễn ra và hậu quả sẽ do dân đen gánh thay cho những nhà cầm quyền tự che mắt

Anonymous said...

Những so sánh trong bài viết thật phiến diện.
Lấy việc quân thù mang quân xâm lược để so sánh với việc bị lấn áp trên biển: Xin hỏi các ông:Đánh TQ vì lý do gì?, và liệu đánh chúng ko có lý do nv thì có ai giúp, và rốt cuộc chỉ nhận lại sự trả đũa và tiếp tục bị cướp thêm.
Trên thực tế các nước: Mạnh như NB mà còn ko dám đánh Hàn để đòi đảo Dokdo, Mạnh như TQ còn ko dám đánh NB để đòi Senkaku,.. hãy nên nhớ, TG ngày nay là thế giới đa cực, không phải hành động quân sự nào đc tiến hành cũng dễ dàng như những năm thế chiến. Vậy VN lấy cơ sở nào để đánh TQ?, trong khi các ông ngồi đây viết như thánh mà có được đề xuất nào ra hồn không?
Ngày xưa VNCH để mất HS, những khu trục hạm và chiến hạm neo ở Khánh Hòa cũng có dám tham chiến để dành lại đảo ko?, sao các bạn ko đem ra mà so sánh.
Xin lỗi, việc đánh TQ bây h là ko thể, đó ko phải là sợ, mà là biết lượng sức mình mà tránh, mà đối phó.
Còn nếu TQ mang quân XL VN, tôi tin là toàn dân cũng sẽ đánh, đánh mạnh chứ ko phải ngồi bô cái mõm viết ra như thánh thế này, trong khi chả làm được cái quái gì cho đất nước cả.
VN có biến thì lợi ai: Lợi TQ và những kẻ ham quyền lực muốn thế chỗ chứ ai!
T tôn trọng những người trí thức yê nước, những ng dũng cảm vạch ra cái sai của CP, của NN và Đảng, nhưng rất khinh những kẻ đội lốt, giả danh để "nói láo" như thế này!

Anonymous said...

Bài viết rất hay,ít ra củng có 1 người yêu nước chân chính,rồi sẻ có 2,rồi 3 và cả nước sẻ đánh TQ mà kg cần CP có đồng ý hay kg,thà chết vinh hơn sống nhục...