Blogger Widgets

Tuesday, February 12, 2013

Đầu năm Vịnh Rắn Vàng!

 Đầu năm sưu tầm Thơ Vịnh Rắn Vàng để bà con đọc chơi

VỊNH CON RẮN

Không sừng, không vuốt cũng không chân
Chúa ghét gian manh đọa xuống trần
Miệng độc phỉnh phờ hay, khổ xác
Mình tròn luồn lách giỏi, yên thân
Mi bò đến, lắm người lưng mật
Mầy rít lên, bao kẻ thất thần
Tuy nọc giết người nhưng chữa bệnh
Mà sao chẳng có kẻ gần thân
Vĩnh Xuân
THƯƠNG RẮN
Tội nghiệp thân xà chẳng có chân
Trải qua muôn kiếp giữa phong trần
Ở ăn độc ác không người mến
Lối sống gian tà chẳng kẻ thân
Có rủi gặp mai bay chín vía
Không may thấy hổ mất tinh thần
Thôi mau hướng thiện mà tu tỉnh
Để được bao loài kết bạn thân

Trần Ngộ bảo lộc lâm đồng

VỊNH LOÀI RẮN
Bơi, lết, bò, quăng vẫn hổng chân
Bạn bè lơ đãng chẳng phân trần
Lột da để lại phô phang xác
Chui hốc tìm tòi lẩn lút thân
Còn lắm kẻ mê kêu tiết, mật
Vẫn nhiều người sợ tán tâm, thần
Quấn cây nhỏ nọc bên giường bệnh
Đời ghét nặng lời chớ trách thân
TÂM LÃNG

TỰ TÌNH

Mình dài ngoăng ngoẳng lại không chân
Chán mấy tầng trời mới hạ trần
Nọc độc cứu người thời thoát xác
Thịt xương làm thuốc cố quên thân.
Hy sinh nhiều bạn tìm yêu quý
Tại thế lắm thằng tới nịnh thần
Dâng hiến thân mình đem trị bệnh
Vậy mà thi thoảng chẳng yên thân.


HÀN NHUỆ CƯƠNG (TP. Bà Rịa)

1 comment:

Unknown said...

(Hoạ)Vịnh con rắn

Vô tay, vô cánh, cả vô chân
kể cũng tài hoa ở cõi trần
Giỏi nghiệp bò, leo thêm lột xác
Hay nghề bơi, lặn lại phi thân
Thương đời hiến nọc người kêu độc
Giúp thế để da chúng bảo thần
Lánh ác vào rừng nương phủ động
Người còn theo dấu hại vong thân

Chu Hà