Blogger Widgets

Friday, June 22, 2012

Thêm một phát hiện mới về Ngục Trung Nhật Ký

Ngục Trung Nhật Ký của Hồ Chí Minh xưa này vẫn bị nhiều nghi vấn về sự đa dạng của cách hành văn. Nhiều học giả đã chăm chú vào nguồn gốc tác giả và tác phẩm qua các bài thơ và những năm tháng sáng tác đi đến nhiều kết luận rất gay cấn về tung tích và những năm tháng ở tù vào năm 1942 của tác giả.
Hiện nay, muốn tìm hiểu Ngục Trung Nhật Ký người ta không những phải tìm hiểu cách hành văn thời Nguyễn mạt khi chữ Hán thoái trào mà còn tìm đến những khẩu ngữ phía Nam Trung Quốc như Khách Gia, Quảng Đông rồi các thể loại Bạch Thoại trong tiếng Trung Quốc vì cách điệp âm điệp vận trong thơ này rất “ảo” không theo cơ sở thuận thính âm của Hán ngữ phương ngôn nào một cách dứt khoát. Nghi vấn có cơ sở lắm!
Nhiều người cứ tưởng tập này là thơ Đường chứ gì? Không đúng. Đường thi ý tự cô động, niêm luật nghiêm chỉnh, bằng trắc đối ngẫu rất có phương pháp mang tính kinh điển. Làm sai luật là không được đâu với văn ngôn thi tập đâu.
Tuy vẫn có nhiều bài thơ Đường từ thời Đường cố ý phá chấp về luật thi để tạo tính phác họa đột phá vượt qua khỏi khuôn phép như kiểu Hoàng Hạc Lâu thì thi nhân rõ ràng đã có chủ ý mang tính khắc họa cao độ về mặt nghệ thuật bút pháp rồi. Không chê được.
Tiếng Hán đời sau bị các bộ tộc du mục như Mông Cổ, Nữ Chân (nhà Thanh), gọi chung là người Hồ vào cai trị Trung Quốc mà làm lu mờ âm điệu thời Đường. Chắc là do tầng lớp cai trị Mông Cổ, Mãn Châu nói lớ làm sao rồi cũng thành ngữ chuẩn, miệng của vua quan cai trị mà. Dân gian phải học theo mệnh khẩu nên dù có phát âm lệch lạc nhưng nay lại thành phổ thông thoại. Lại nói thêm, tiếng Trung Quốc ngày nay, đặc biệt là tiếng Phổ Thông không còn giữ được tiêu chuẩn bằng trắc như thời Đường nữa. Thanh điệu thì rút lại còn 4 dấu (“tái” trong tái giá và “tại” trong tại gia – không phân biệt), các âm vận phức tạp bị rút ngang xương hoặc cào bằng (“nam” trong nam nữ và “nan” trong nan giải – không phân biệt, “dục”trong dục vọng và “ngọc” trong ngọc thể – không phân biệt).
Do đó, người Trung Quốc ngày nay làm thơ Đường không còn chuẩn mực được nữa. Ngoài ra, từ đồng âm dị nghĩa quá nhiều, Hán ngữ hiện đại phải có biện pháp từ vựng hóa theo kết hợp hai chữ, ba chữ, hoặc bốn chữ Hán(thường là thành ngữ) gộp lại để dễ bề định nghĩa. Kiểu dùng đơn độc từng chữ từng nghĩa như thời xưa sẽ làm người Trung Quốc phải trở thành bà nội hết.
Lấy ví dụ chữ nãi trong tiếng Trung Quốc cũng có nghĩa là bà nội. Nhưng nếu gọi một chữ nãi không thì bà nội sẽ bị nặng tai không phân biệt cháu đang gọi cái gì. Do đó phải gọi là nãi nãi, bà nội mới nghe được rõ. Đây là sự ví von về đặc điểm đồng âm và biến âm trong tiếng Trung Quốc. Tương tự như thúc thúc, cô cô, ba ba, má má cần phải điệp âm để thành định nghĩa tạo nên sự thân thiết và không dễ lộn với các chữ đồng âm khác. Hiện nay, có khuynh hướng là chữ nào không điệp được thì thêm các tiền tố hoặc hậu tố… vào cho nó đa âm như kiểu thạch đầu, hầu tử… thuận tiện lúc diễn đạt, khỏi mất công giải thích từng chữ.
Đối chiếu theo đặc điểm tiếng Trung Quốc cổ đại để gọi là thơ thì bút tích trong Ngục Trung Nhật Ký phải nói là tuỳ tiện, bất chấp lề luật, từ vựng thì theo thể loại “bán văn bán bạch” mang tính hỗn dụng, có nghĩa là vừa nôm na vừa hoa lá theo tiếng Trung Quốc hiện đại.
Đặc điểm của Hán Ngữ của Việt Nam
Người Việt Nam viết chữ Hán vốn dựa theo tiêu chuẩn văn phong cổ Hán ngữ mang tính kinh điển cao mà trở thành sắc thái trang trọng điển nhã. Nếu tính chuyện nôm na theo thể loại quốc âm thi tập thì văn nhân sẽ viết chữ Nôm để tạo chất hương âm “phong thổ nhân tình” về bút pháp. Ngục Trung Nhật Ký không phù hợp vào hai tâm trạng này của người Việt Nam viết chữ Hán. Lạ quá!
Hiện nay đã có một số tìm tòi nhưng chủ đề này chắc là cần một luận án hàng tiến sĩ, cần được bảo vệ trước hội đồng hàn lâm mới chứng minh được chân tướng và trường phái nào của Ngục Trung Nhật Ký.
Trở lại vấn đề phát hiện về Ngục Trung Nhật Ký qua bài thơ “Văn Thung Mễ Thanh”, sách giáo khoa dịch là Nghe Tiếng Giã Gạo, bài thơ như sau
Hán:
Mễ bị thung thì, hấn thống khổ
Ký thung chi hậu, bạch như miên;
Nhân sinh tại thế dã giá dạng,
Khốn nạn thị nhỉ ngọc thành thiên.
Văn Trực – Văn Phụng dịch sang thơ Nôm:
Gạo đem vào giã, bao đau đớn
Gạo giã xong rồi, trắng tựa bông;
Sống ở trên đời người cũng vậy,
Gian nan rèn luyện mới thành công.
Ba câu đầu trong thơ Hán, rõ ràng mang nhiều dáng dấp của ngữ văn hiện đại Trung Quốc. Đây là loại bán văn bán bạch hỗn dụng theo kiểu dân gian. Rõ ràng chữ hấn (rất) và từ giá dạng (như vậy) là bạch thọai. Đem loại ngữ văn này vô thơ Đường đối với người biết chữ nghe kỳ lắm. Tuy nhiên, đây thuộc về cá tính phong cách thì phải tôn trọng nguyên tác.
Đặc biệt, tới cái câu thứ tư “Khốn nạn thị nhỉ ngọc thành thiên”, nếu dịch trắng ra tiếng ta là “khó khăn cho mày ngọc thành thiên (ngọc thành trời). Cái câu như này mà dịch thành “gian nan rèn luyện mới thành công” đúng là dịch kiểu trời chào luôn. Thế mà trích dẫn dạy con người ta mấy chục năm trong sách giáo khoa như là đúng rồi về đạo đức cách mạng.
Khi nói đến câu này, bạn Trần Quang Đức vốn là một người học sâu hiểu rộng về Trung Văn, Hán Việt, Hoa Ngữ thuộc bậc tài hoa về cổ học hiện nay đã viết trên facebook rằng:
“Trong tập thơ Nhật ký trong tù của Hồ Chí Minh có một bài thơ thế này: Mễ bị thung thời hẩn thống khổ, ký thung chi hậu bạch như miên, nhân sinh tại thế dã giá dạng, khốn nan thị nhĩ ngọc thành thiên. (Bài nghe tiếng giã gạo – Văn thung mễ thanh). Ba câu đầu tuy rằng văn ngôn bạch thoại dùng lẫn lộn với nhau, song ý tứ cả bài có thể nhìn qua là rõ. Có điều câu cuối cùng ‘khốn nan thị nhĩ ngọc thành thiên – khó khăn là ngươi ngọc thành trời (ngày)’, xưa nay được giải thích là ‘phải qua rèn luyện gian khó mới có thể thành công’, song bất kể phân tích từ khía cạnh ngữ pháp, hay cách dùng từ, đều không thể giải thích cho thông suốt được. Đâu là chủ ngữ? Đâu là vị ngữ? Đâu là tân ngữ? Khốn nan (khó khăn) là gì? Khốn nan (khó khăn) thị (là) nhĩ (ngươi) sao? Nhĩ (ngươi) là ai? Nhĩ (ngươi) là ngọc? Ngọc biến thành thứ gì? Ngọc biến thành trời? Những câu hỏi này rõ ràng chỉ là trò đùa. Tuy nhiên nếu miễn cưỡng dịch theo từng chữ, cũng có thể hiểu thế này: Khó khăn là (một nhân tố, sẽ mang lại) ngày ngươi (chỉ hạt gạo) trở thành ngọc. Dẫu rằng như vậy, song khi đọc lên vẫn cảm thấy câu thơ trúc trắc. Do nghĩ mãi vẫn không có lời giải đáp, đành mong các bạn học rộng nhớ lâu giúp đỡ!” Hết trích
Nguyên văn đoạn này viết bằng chữ Hán:
胡志明詩集《獄中日記》有這麽一首:米被舂時很痛苦,既舂之後白如綿,人生在世也這樣,困難是你玉成天(聞舂米聲)。頭三句雖然文白相混,但整體意 思可一目了然。不過最後一句“困難是你玉成天” ,向來被解釋為“經過艱難的鍛煉才能成功”,不管從語法上分析還是從用詞上講,都是講不通的。哪是主語呢,哪是謂語呢,哪是賓語呢?困難又是什么?困難是 你嗎?你是谁?你是玉?玉變成什麽?玉變成天?这样提問显然只是玩笑話。勉強逐字翻译的话,倒也可以这么理解:困难是(一个因素,會带来)你变成玉的一 天。儘管這樣,但是讀起來還是覺得文氣阻塞。在百思不得其解之下,只好有勞各位博學強記朋友幫忙幫忙!
Cái câu thơ cuối này thật là tối nghĩa. Tuy nhiên, không loại trừ khả năng Ngọc Thành Thiên là tên của một loại gạo hay là tên của ai đó mang tính gợi ý theo dân gian! Vất vả cho mày quá “Ngọc Thành Thiên” ơi!.
Vậy thì đúng vấn đề! Con người được ví là hột gạo bị bầm dập trong cối hay là người đứng giã quá cực nhọc vất vả. Đứng ở góc cạnh nào thì cũng thấy sự ví von này hơi bị hỗn hàm.
Đọc Ngục Trung Nhật Ký theo tinh ý về Hán ngữ, Trung văn, cộng với một số kiến thức phương ngôn Trung Quốc và Hán Việt của Việt Nam ta thì thấy có nhiều điểm rất buồn cười. Tuy nhiên, các đoạn buồn cười này thì thường bị dịch một cách xuyên tạc qua tiếng Việt để khoả lấp nội dung và sự tối nghĩa của nó. Có khi lại được xào nấu lại để sáng tạo nên một góc cạnh tư tưởng mà không hề có trong nguyên tác.
Phân tích của Trần Quang Đức trong như kính, do đó nhận xét này không thể nào hời hợt và sai trật.
Tuy lời nhận xét trên facebook nhưng qua đó người ta thấy rõ một sự khám phá bắt đầu qua bài “Nghe Tiếng Giã Gạo”.
Con người được rèn luyện là hạt gạo, cái chày, cái cối hay là chính đương sự đứng giã vẫn là câu trả lời không dứt khoát. Ngục Trung – trong ngục phải nói là u ám bí mật. Không lẽ Ngọc Thành Thiên là bí danh của một đồng chí cách mạng nào chăng. Dù thế nào đi nữa “gian nan rèm luyện mới thành công” là dịch điêu để qua mắt thiên hạ.
Thư Pháp chữ Nôm của Trần Quang Đức – Bốn chữ tượng hình đọc từ trên xuống: Lấy Thúng Úp Voi
— trandongduc – RFA
Theo /ttxcc2.wordpress

12 comments:

China said...

Tôi sinh ra tháng 9/1975 tại Sài Gòn . Nhưng trí óc ngu muội của tôi cũng dư biết Hồ chí Minh chỉ là 1 sự việc mà đảng cộng sản VN tôn vinh để mị dân !

Hồn Đại Việt said...

Nó là lá bùa hộ mệnh cho cộng sản việt nam, nhưng khi thất thế như thằng lê nin hay thằng các mác, thì thằng hồ củng chỉ là một đống phế thải của chế độ không hơn không kém, chả có tích sự gì, chỉ tổ gây khốn khổ cho dân mà thôi.

ba dinh said...

Mình đang ở mỹ _ có nuôi con chó KiKI hồ chí minh nếu vậy có ảnh hường con chó tội không ???
Cám Ơn QLB có nhiều bài quá Hay

Lê Minh Triết said...

Ông cố nội này là chúa xạo và nổ, được bổ sung thêm tài năng kịch sỉ rất đẳng cấp. Ông thuộc loại Hán dở dở, Tây ương ương, Nga xộc xệch, Maxism lờ mờ nhưng được cái khả năng "nhận vơ" và đóng kịch rất tài, cái tài này thể hiện rất rỏ qua tài tán gái của ông, ông có người tình ở mọi nơi cư trú. Cái tính người xứ Nghệ được thể hiện rỏ nhất ở ông ta. Nói "trạng" nhưng được kềm chế bởi khả năng "diễn xuất" đã tạo nên Hồ chí Minh. Bạn có thể nhìn thấy bản chất HCM ở bất cứ người dân xứ Nghệ nào bạn gặp. Cái gì ông cũng "biết" , nhưng cái "biết" của ông chỉ hơn đứa trẻ cấp 1 chút ít (nhưng so với dân trong nước thời đó đã là hiện tượng rồi!). Chính vì vậy mà ông đã có những quyết định "táo bạo" "ngông cuồng" gây ảo tưởng "anh hùng" cấp thời nhưng gây hậu quả tai hại khôn lường cho đất nước mai hậu.

Anonymous said...

Tôi sống dưới mái trường XHCN nên giai đoạn đầu rất thần tượng Minh Râu, đến giai đoạn này chỉ mong mình lật đổ và vượt lên thần tượng.

Con-Người said...

Đề nghị một bài phân tích tác phẩm " vừa đi đường vừa kể chuyện " của hồ chí minh viết dưới bút danh trần dân tiên , đảng đã nộp "tác phẩm" này lên tổ chức UNESCO để đề nghị được phong danh nhân văn hóa , nhưng bị từ chối .

Người Mỹ Tho said...

Thì cũng cách dịch thơ kiểu ĐCS bài Thụy Bất Trước (Không ngủ được)vậy:
Nhất canh, nhị canh, hựu tam canh
Triển chuyển, bồi hồi thụy bất thành
Tứ ngũ canh thì tài hợp nhãn
Mộng hồn hoàn nhiễu ngũ tiêm tinh.
Đố có thấy "sao vàng năm cánh" mà cũng dịch được là "sao vàng năm cánh". Chỉ có thể là sao năm cánh mà nhóm CS Trung Hoa ngày trước sử dụng, nó màu trắng và mập thù lù, bên trong có hình búa liềm.

Anonymous said...

Ngam su doi that dang cay.Mot con nguoi yeu nuoc het long tim moi cach de gianh doc lap cho dat nuoc tu thuo con la thuoc dia cua Phap, the ma bay gio nhung lop hau sinh nhin thay nhung gi khong vua y noi thuc tai lai dem ong ra len an,cha dap mot cach thieu suy nghi.

Anonymous said...

Tôi hoàn toàn không đồng ý với các nhận xét của bài này. Hồ Chí Minh là 1 lãnh tụ vĩ đại của Việt Nam, nhờ có Hồ Chí Minh mà nhân dân ta mới biết sự khốn nạn và bần cùng hóa của chủ nghĩa Cộng Sản. Nhờ có Hồ Chí Minh, mà hơn 1 triệu người VN phải liều chết vượt biên ra biển khơi để tìm con đường tự do ở các nước phương Tây, nhằm chạy trốn sự kìm kẹp và đàn áp của chủ nghĩa Cộng Sản khát máu.....

Anonymous said...

LÊ MINH TRIẾT này viết lạch cận thân có văn hóa với đừng có vơ đũa cả nắm nhé

Anonymous said...

Có kiến thức chút ít về Hán Nôm, tôi xin có ý kiến như sau:

<>

Đọc Đường thi cổ thì có thể không vần, chứ tự làm (dùng ngữ âm Bạch thoại để đọc hẳn hoi nhé, ko theo chuẩn âm đọc thời Đường) thì đâu phải ko được. Lên mạng search "新唐詩" (Tân Đường thi), ”新律詩" (Tân Luật thi)...vv(Tôi cũng chẳng rõ những cách nào khác người ta gọi thể loại thơ mới luật cũ này)thấy cũng ra kha khá.


Tất nhiên Ngọc Thành Thiên có thể là bí danh của ai đó. Nhưng câu cuối dịch ra thành "(Cái ngày) Khó khăn gian khổ chính là cái ngày ngươi (đây là nhật kí, nên khả năng cao "ngươi" ở đây là tự nói chính mình, hay theo như bài thơ gợi ý thì là con người ta trong gian khổ nói chung) trở thành hạt ngọc đó", cá nhân tôi chả thấy trúc trắc ở đâu cả.

<>
Nhận xét này chắc là của mấy ông chỉ đọc (bản dịch) văn chương của mấy ông hàng tiến sỹ, thượng thư... quá. Văn Hán mà viết nôm na chen kiểu lời ăn tiếng nói thường ngày có gì lạ chứ. Mà như câu trên mà lạ thì đầy câu trong các thần tích, gia phả... của các cụ nhà ta còn lạ hơn - Nhiều nó chẳng theo tiêu chuẩn quái gì cả, người đọc căn cứ văn cảnh, ngữ cảnh, từ vựng... miễn hiểu được là được. Có chăng tác giả ảnh hưởng trực tiếp Bạch thoại do đi lại với nhiều người Hoa và có thời gian dài ở bên TQ. Cơ mà chữ nghĩa, câu cú thì Bách thoại, chứ cách gieo vần thì của người Việt xài chữ Hán đặc sệt. Bạn nào ko biết chữ Hán cũng có thể cóp các bài vào Google translate bảo nó phiên âm, đọc bằng pinyin, rồi tìm bản phiên âm HV của cùng các bài đó, xem bên nào đọc lên vần hơn?

Sao không lấy mấy bài Xuân Diệu viết ra rồi kêu cách dùng từ, câu chữ lạ, "Tây", không theo lối truyền thống của người Việt luôn cho tiện? Theo tôi QLB ko nên mất công với mấy chủ đề loại này. Giá cái blog là chỗ tụ tập của các ông bà Hán học uyên thâm nào đó thì đã nói.

Anonymous said...

Thế đố bạn nhét được kim ngũ tiêm tinh, hoàng ngũ tiêm tinh vào câu cuối mà đọc lên hợp vận bằng trắc đấy.