Blogger Widgets

Tuesday, September 18, 2012

MỘT NGÀN LẺ MỘT CÂU HỎI

Trong cuộc sống, có nhiều điều không hiểu.
Dù suy tư, dù nghiên cứu, truy tầm.
Dù bao năm mài miệt khổ tâm.
Cũng không hiểu, thật sự là không hiểu.

Tại sao trong lúc hàng ngàn triệu,
Trẻ khắp nơi, mọi nước an lành.
Được đến trường, được đi học thành danh.
Vạn trẻ Việt vẫn sống trên “bô” rác?
Từ sinh ra, tập bò, lột xác.
Để lớn lên, thành thiếu nữ, thanh niên.
Vẫn tay que, lưng gạt, chân chen.
Trong đống rác hôi tanh, nhờn nhợn.
Những bao ny lông chứa ruột người, lòng lợn.
Lẫn phân đen, máu đỏ, cứt gà.
Những trẻ thơ mà không có tuổi hoa.
ĐẤU TRANH CHO MỘT NỀN DÂN CHỦ

   'Luật 7169' lê máy chém khắp Việt Nam    Đáng thương thay gián điệp của Hưởng         Các Blog nhận xét về Quan làm báo   Khi nhân dân trở thành thế lực thù địch!    Eco Park -Thiên đường?!    Quanlambao - Sự lựa chọn của nhân dân!       Dù phải đối mặt với 20 năm tù     Bài học về tham nhũng            Họ là ai?    Lời Sấm Bác Hồ     KH biến CTN thành 'Kẻ phản Quốc'    Tụ hội non sông   Cùng QLB đứng dưới ngọn cờ chính nghĩa   Báo 'Lề Đảng' tiếp tục 'ném đá' QLB!Ngươi là ai mà chống Luật Biển?    Giải mã lá phiếu chống Luật Biển đông    Lộ mặt kẻ hán gián, bán nước  Thủ Tướng 'Quên'!  4 câu hỏi cho TƯ 6  Nông dân nổi dậy!     
Chỉ biết vọc, chửi thề, đánh lộn.
Như thế kỷ xưa, thú và người chung lộn.
Tuổi thơ Việt Nam sống rất vô thường.
Không bướm, không chim, đùa giỡn, tắm truồng.
Dưới ánh mắt hiền từ, êm ấm.
Của cha mẹ, anh em đằm thắm.
Mà ở đây, chỉ roi vọt, hung tàn.
Rồi trở thành du đãng, cướp càn.
Hay đĩ, điếm, đứng đường, đứng chợ?
Không cần bệnh “Siđa” hỗ trợ.
Cũng chết non vì mọi bệnh kinh hoàng.
Bệnh ở dơ, ăn bẩn, sống bên đàng.
Tay móc rác, cho vào mồm, ụa mửa?

Tại sao giữa thành phố ăn chơi rực lửa,
Những bé con bán xổ số, đánh giầy?
Những trẻ non đứng ngửa bàn tay.
Xin khách đoái thương thân hèn hạ.
Những cặp mắt thèm thuồng, đói lả.
Nhìn ông Tây, bà Mỹ ăn chơi.
Nhìn tiểu thư nhún nhẩy, vui cười.
Áo hở ngực, lòi mông, khêu gợi.
“Công tử đỏ” hồn xuân phơi phới.
Vung túi tiền qua cửa sổ khơi khơi.
Các “đại gia”, cán bộ chơi bời.
Tiền viện trợ, thế giới cho... mặc xác!
Tiền “xóa đói, giảm nghèo” mua thuốc “lắc”.
Rồi mai đây, nhập viện phá thai.
Bệnh viện không cho? Kiếm mối ra ngay.
Bà mụ đó chỉ cần cây kìm, kéo?

Tại sao có những người níu kéo?
Khách qua đường phải ghé quán ăn, chơi.
Phía bên trong hàng quán đầy người.
Những em gái mới mười lăm, mười bẩy.
Đứng chực chờ được phá trinh, run rẩy.
Mong có tiền đổi thuốc cho em.
Mong cho em miếng bánh đã cơn thèm.
Mong mẹ khỏe, bà vui, cười móm mém.
Không sắc, không tiền, nên đành chịu kém.
Nếu khá thì làm vợ Đài Loan.
Đứng trần truồng một dẫy, rất ngoan.
Cho lũ vượn người cậy răng, bẹo má.
Chúng ngắm vuốt, cợt đùa rồi ra giá.
Em nào xinh, ngực nở, mông căng.
Được mua về làm nô lệ dăm thằng.
Một gái Việt, cả nhà xài, quá rẻ?
Giải mã "Ai cõng rắn cắn gà nhà"?   Khóc thương thân phận bèo bọt dân đen       Hoàng Sa ơi!  'TÌNH BÁO' hay 'GIÁN ĐIỆP'?   Chế độ hôm nay có sánh bằng thời Pháp thuộc?   Thay ngựa giữa dòng nhớ Trần Đông Trấn    Con đường VN & Biển đông   Sự hèn mạt của báo chí?  Ông tổ Cộng sản là Quỷ Sa tăng?  Thủ Tướng làm sao bịt miệng được tiếng kêu phản kháng của nhân dân?   Tội ác được sản sinh ra từ đâu?  90% là tội phạm của nhân dân?   Thấy gì qua vụ kết án thầy giáo Định? Hãy trả tự do cho thầy giáo Định!  Trí tuệ Việt Nam đồng hành với nền Dân chủ   'Hổ dữ' & Tổng bí thư   Tầm nhìn.net bị đóng cửa  Giặc đã ở trong nhà!  Con đường Việt Nam -Cái bẫy dân chủ? Lại bịt miệng nhân dân?
Tại sao lại bán nhân công quốc tế?
Lập ra hàng trăm hãng mua người.
Muốn đi xa, làm nô lệ, xin mời.
Đóng tiền trước, rồi cả đời... trả nợ?

Tại sao lại đóng thùng, đưa ra chợ?
Giữa phố Tân gia Ba, gái Việt đứng bầy hàng?
Tại sao không còn chữ “nhục nhã” họ hàng?
Nhục quốc tổ, nhục dân, nhục thế kỷ?

Tại sao lịch sử xưa kỳ vỹ,
Hàng ngàn năm chống cự ngoại bang.
Giờ đây lại đem ra tặng lân bang,
Đổi lấy sự ấm êm chính trị?

Tại sao đất đai ta hùng vĩ,
Giờ tiếng Tầu, tiếng Mỹ líu lo.
Phía Bắc trên, khúm núm lạy bò.
Phía Nam đón Tây Ba Lô niềm nở?

Tại sao giữa thủ đô rực rỡ,
Hàng ngàn người cơm nắm muối vừng?
Nằm lê la chờ khiếu kiện chín từng.
Kiện thủ tướng, chủ tịch phường, chủ “đỏ”?
Những kẻ cướp có súng, công an hộ vệ.
Đuổi nhà dân, chiếm đất, chiếm làng.
Cướp ruộng vườn, cướp nhà gạch, cướp càn.
Rồi bố trí lũ tay sai khủng bố.
Ném gạch, bôi phân, gọi lên phường, đòn hội chợ.
Cắt điện nhà, tịch thu máy, xét cầu tiêu.
Cán bộ, công an như một lũ diều hâu.
Muốn cắn xé dân lành sao cũng được?

Tại sao có người đem tiền triệu đô cá cược?
Trong khi dân một tháng vài chục đô?
Đổ mồ hôi chở củi, đạp xích lô, chỉ mong được vài chục xu một cuốc?

Tại sao chị tôi, dạy học như con cuốc,
Nói khan lời, bụi phấn phổi đầy căng.
Lương không đủ cho một chuyến đổ xăng,
Của cán bộ đi mát-xa, chơi đĩ?
Ông anh tôi, cũng làm “thầy” chứ nhỉ?
Dạy học xong, là cắp hộp ra đường,
Mắt láo liên đầu phố, cuối phường.
“Mời ông cắt tóc”, “xin hầu ông một chuyến”?

Tại sao nữ công nhân xao xuyến,
Chờ đêm về là làm kiếp “vợ thuê”,
Dù cho thân có nhục nhã não nề,
Cũng có chút cơm vào cuống họng?

Tại sao giữa thanh thiên lồng lộng,
Chủ Tịch ta ra lệnh bít học đường,
Chỉ vì nghe tên thầy bói vô lương,
Nê ra lệnh đá đổ ra, ngăn cửa?

Tại sao ngay thủ đô, một ngọn lửa,
Đã bùng lên chùm kín thân em,
Người phụ nữ kia chân yếu, tay mềm,
Uất hận thấu trời cao, đành chết.
Quá khứ đau thương, tương lai đã hết.
Chỉ còn trong tay một lít dầu xăng,
Tưới lên trái tim- một nhịp thẳng băng.
Nhịp uất hận bọn cường quyền hiếp đáp.
Chánh Tổng xưa, Lý Trưởng, Hương quản thời Pháp,
Cũng chỉ là một lũ đàn em.
Với Chủ Tịch, Bí Thư, Công An Trưởng.

Tại sao rừng già, núi xanh bỗng cồn lên âm hưởng?
Búa, đao, cưa, đục ngã tơi bời.
Hàng vạn mét khối cây chui vào bụng con người.
Những kẻ bán rừng không cần văn tự.
Để xây nhà, sân gôn, biệt thự.
Cho các quan huởng thụ tuổi già.
Kệ môi sinh, vài thế kỷ nữa qua.
Rừng trù phú sẽ thành ra sa mạc? T
Tại sao đi vào rừng, không còn tiếng nhạc?
Tiếng chim kêu, vượn hú, cọp gầm?
Khi đầu rừng, quán mọc ầm ầm.
Từng tấn thịt cho các quan chén nhậu?
Tại sao hàng trăm loài thú cầm mất dấu?
Thú quý, thú hoang, sẽ chỉ là giấc mơ.
Của những người bảo vệ năm xưa.
Giờ nhớ lại, nước mắt rơi lã chã.

Tại sao? Tại sao Việt Nam ta tàn tạ?
Cả môi sinh, cả đất nước, con người?
Trẻ lớn lên vô giáo dục tơi bời?
Sao “Con Người lại Bóc Lột Con Người?”
Lại đầy đọa nhân dân trong khoái lạc?
Lại coi dân như những bậc thang điếc đặc?
Không biết nghe, không biết khóc, biết kêu?
Để leo lên, cưỡi đầu cổ dân nghèo.
Dân giầu có, phe ta, thì mơn trớn?

Tại sao có những người giầu ghê gớm?
Sang hơn Tây, hơn Mỹ, hơn triệu người.
Trong khi lớp nghèo thì đổ mồ hôi,
Cũng chẳng bõ một bữa cơm chiêu đãi?

Tại sao? Tại sao? Trời ơi! Toàn Dân ta bị hại?
Mà không ai anh dũng đứng lên?
Như ngày xưa, phá Tống, chống Nguyên.
Chống giặc Pháp, chống thực dân đô hộ?
Lịch sử ta bốn ngàn năm binh lửa.
Vẫn nêu cao chí khí anh hùng.
Trần Bình Trọng, đầu rơi vẫn quật cường.
Trần Thủ Độ: “hãy chém đầu thần đã!”
Đánh Thoát Hoan, ống đồng tơi tả.
Rồi Lê Lai, Lê Lợi quân thần.
Nguyễn Huệ oai hùng, khói đạn quấn thân.
Lý Thường Kiệt một tay đuổi địch.
Biết bao người, bao tế văn, bài hịch.
Làm chuyển rung đất nước, giang sơn.
Giờ dân ta sao chịu căm hờn?
Chịu nhục trước bọn rước voi dầy đất Tổ?
Bọn bán nước, bán máu dân man rợ.
Bọn cong lưng ký giấy dâng Hoàng Sa.
Dâng Trường Sa, Cao Bắc Lạng, biển ngà.
Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, đất tổ?
Tại sao máu anh hùng đã đổ?
Bảo vệ Việt Nam từng tấc đất không rời.
Giờ đây sao lại chịu im hơi?
Thế giới đó, sau lưng, còn tiếng nói.

Tại sao? Tại sao? Trời ơi! Hàng trăm nghìn
câu hỏi?
Xin ai đây hãy trả lời cho.
Xin Hồn Thiêng của Lịch Sử cam go.
Hãy trả lời, trả lời mau, kẻo trễ...
Rừng, đất, sông... không thể chờ đâu nhé...

Chu Tất Tiến.
TOP HOT LINKSQUAN LÀM BÁO

2 comments:

Anonymous said...

Một bài thơ quá hay, đầy lòng nhân ái mà không bi lụy! Nhưng bài thơ hay chưa có dòng địa chỉ người nhận. Tôi mạo muội góp ý nên đề "Kính viếng hương hồn Chủ Tịch Hồ Chí Minh vĩ đại"

Hoặc đầu đề nên đổi thành "Kính gửi Cụ Nguyễn Du" cho tương xứng với một bài thơ cùng tên của nhà thơ "siêu vĩ đại" Tố Hữu của Đảng ta, anh Tiến ạ.

Bài này của anh theo tôi có thể sánh với "Văn tế thập tự chúng sinh" của Cụ Nguyễn Du thì phải, có được không anh?

Tôi không biết làm thơ nên viết vài cảm nghĩ, có gì sai, anh Tiến thông cảm nhé!

Minh Anh said...

Đọc mà chảy nước mắt. Thấy tủi, thương cho dân Việt mình và con cháu chúng ta quá! Cảm ơn tác giả nhiều lắm.